Lộc Minh Sâm hỏi tiếp: “Nhà họ Lộc xảy ra chuyện lớn gì?”
“Chính là bác Cả Lộc và chú Ba mất việc, sau đó ông nội anh bị bệnh, nằm liệt trên giường, chưa tới tháng chạp đã qua đời…”
“Lộc Minh Quân thì sao? Ông nội tôi chết, cậu ta có về không?”
“Đương nhiên anh ấy có về rồi, chỉ là không đuổi kịp, khi về thì ông cụ đã nhắm mắt. Anh ấy còn khóc to một trận, nói ông cụ thương anh ấy nhất, oán trách rằng anh ấy ở quân khu Tây Bắc xa xôi…”
Nói tới chuyện nhà họ Lộc, rõ ràng Tô Thanh Thanh nói rất trôi chảy, còn vô tình hé lộ nhiều điều thâm sâu, hiển nhiên cô ta tường tận mọi việc.
Kết hợp với những gì mình biết, Lộc Minh Sâm lờ mờ đoán ra sự thật.
Đời trước, chắc hẳn Tô Thanh Thanh coi trọng gia thế nhà họ Lộc, nên đã cướp mất mối lương duyên với anh từ tay Tô Nhuyễn. Tô Văn Sơn sợ Tô Nhuyễn tính tình bướng bỉnh không thể quản thúc nổi, lại nóng lòng dựa vào nhà họ Lộc để thăng chức, đã nhân cơ hội đó mà đồng ý, để Tô Thanh Thanh gả vào nhà họ Lộc. Còn Tô Nhuyễn thì theo yêu cầu của Lộc Trường Hà, bị sắp đặt vội vàng cho một mối hôn sự khác.
Khi đó không có Lý Nhược Lan, chỗ dựa duy nhất của Tô Nhuyễn chính là Tô Văn Sơn, nên cô đã ngây thơ khờ dại, đành cam chịu theo sự sắp đặt của gia đình, gả cho Hoắc Hướng Dương, người nhìn qua có vẻ ngoài khá ổn về mọi mặt.
Còn chuyện Tô Thanh Thanh khăng khăng rằng Hoắc Hướng Dương chung tình, có tài cán gì đó, Lộc Minh Sâm âm thầm khinh bỉ. Anh càng nghiêng về phía những sản nghiệp đó đều do Tô Nhuyễn gây dựng, nên cô mới có thể hoàn toàn nắm giữ quyền hành kinh tế, khiến Hoắc Hướng Dương phải nghe lời.
Có phải yêu không thì Lộc Minh Sâm chẳng thể nào biết rõ, nhưng mục đích cuối cùng tuyệt đối là không muốn Hoắc Hướng Dương làm cô phải bẽ mặt.
Còn Tô Thanh Thanh, chắc là đã gả cho Lộc Minh Quân, bởi vì anh không đời nào thích cô ta, mà Lộc Minh Quân từ nhỏ đã thích tranh đoạt với anh, cho nên khi Tô Thanh Thanh dây dưa không dứt, Lộc Minh Quân nhúng tay vào, cuối cùng Tô Thanh Thanh đã theo Lộc Minh Quân đến Tây Bắc.
Thế nên, những gì Tô Thanh Thanh hiểu biết về Tô Nhuyễn, đều là qua lời kể của họ hàng thân thích. Với tính cách hiếu thắng của mình, làm sao Tô Nhuyễn có thể đứng trước mặt đám người nhà họ Tô mà nói rằng cuộc sống của mình không tốt?
Vì vậy, Tô Thanh Thanh chỉ thấy Tô Nhuyễn sống một cuộc đời huy hoàng, phong quang vô hạn, chứ thực ra cô ta căn bản không hề hiểu rõ cuộc sống thực tế của Tô Nhuyễn.
Nghĩ đến đây, Lộc Minh Sâm cảm thấy chắc là không lấy được thêm tin tức nào có giá trị từ chỗ Tô Thanh Thanh. Anh hỏi câu cuối cùng: "Cô ấy c.h.ế.t thế nào?"
"Chết vì bệnh." Tô Thanh Thanh mở miệng: "Nghe nói là quá mệt mỏi, bị ung thư phổi, mà khi đó chị ấy mới tìm được mẹ ruột của mình."
" Đúng rồi, khi đó nhà họ Ngôn cũng vô cùng giàu có, có tập đoàn riêng, cho nên tôi đoán, sau khi nhớ lại ký ức đời trước, chị ấy mới đi tìm mẹ ruột trước, chứ không phải chỉ vì gả cho anh."
"Anh phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn chị ấy đều rất hận mẹ ruột, mẹ ruột tới tìm chị ấy đều trốn tránh, sao có thể chủ động đi tìm đối phương?"
Lộc Minh Sâm hỏi: "Cô nói sau khi cô ấy chết, Hoắc Hướng Dương mang hai đứa nhỏ về, vậy sau đó nhà họ Hoắc thế nào?"
"Hai đứa nhỏ kia đúng là con riêng của Hoắc Hướng Dương." Khi nói tới chuyện này, Tô Thanh Thanh còn cảm thấy Hoắc Hướng Dương đối xử với Tô Nhuyễn thật sự quá tốt: "Gia nghiệp nhà họ Hoắc lớn như vậy phải có người kế thừa chứ, chị gái tôi lại không thể sinh con, nhận nuôi cũng không chịu."
"Còn về nhà họ Hoắc..." Ánh mắt Tô Thanh Thanh d.a.o động một lát, thật ra cô ta cũng không biết sau đó nhà họ Hoắc thế nào, chỉ nghe được Liêu Hồng Mai nói Tô Nhuyễn sắp chết, nhà họ Hoắc mang hai đứa con riêng về.
Lúc cô ta vội vàng chạy tới bệnh viện xem náo nhiệt, thì xảy ra tai nạn xe cộ, tỉnh lại lần nữa đã trở về năm hai mươi tuổi.
Có điều không cần nghĩ cũng biết: "Đương nhiên là càng ngày càng tốt rồi, không có Tô Nhuyễn, anh Hướng Dương có thể thoải mái triển khai quyền cước, sáp nhập các công ty nhỏ thành tập đoàn lớn, vô cùng lợi hại."
Lộc Minh Sâm bĩu môi. Với tính cách thù dai của Tô Nhuyễn, nếu thật sự để nhà họ Hoắc sống một cuộc sống huy hoàng, phong quang vô hạn như vậy, đời này cô ấy sẽ không bao giờ có thể bình thản đối mặt với bọn họ.
Lộc Minh Sâm thiên về suy đoán rằng Tô Nhuyễn đã báo thù một cách thỏa đáng, nên đời này mới hoàn toàn bỏ qua cho bọn họ.
Hiển nhiên chỗ Tô Thanh Thanh không còn nhiều tin tức hữu dụng, Lộc Minh Sâm nói: " Tôi biết rồi, cô ăn cơm đi." Dứt lời, anh đứng dậy, chuẩn bị ra về.
Tô Thanh Thanh sửng sốt, không ngờ Lộc Minh Sâm chỉ hỏi tin tức về Tô Nhuyễn, không hề quan tâm đến bản thân cô ta.
"Anh Lộc, năm chín mươi tám... Anh vẫn nên chú ý một chút."
Thấy Lộc Minh Sâm dừng động tác, cô ta vội vàng nói: " Tôi không biết anh làm nhiệm vụ gì, nhưng anh hy sinh năm đó, đời này hy vọng anh có thể đề phòng trước."
"Còn nữa, nếu như anh có tiền bây giờ có thể đi mua chút cổ phiếu, tuy rằng hiện tại mua đã hơi muộn, nhưng đến tháng hai năm sau, vẫn có thể tăng lên bốn năm lần."
"Nếu anh không tiện đi, đúng lúc anh Hướng Dương đang ở phía nam, anh ấy có thể tiện đường mua giúp anh một chút."
Nói tới đây, cô ta lại ảo não: "Đáng tiếc giấc mơ của tôi quá vụn vặt, có một số việc phải gần tới mới có thể mơ rõ ràng, gần đây chỉ có thể mơ thấy cổ phiếu thành phố Thâm Quyến sẽ tăng giá, sau này khả năng phải gần tới thời điểm mới có thể mơ thấy chuyện khác."
“Nếu lại mơ thấy gì, tôi sẽ kể cho anh nghe.”
Chuyện về Tô Nhuyễn có thể mơ thấy tận hai mươi năm sau, còn về cổ phiếu lại chỉ có thể mơ thấy vài tháng tới. Lộc Minh Sâm cười khẩy, cô ta định gắn bó lâu dài với mình hay sao?
Thấy anh tỏ vẻ khinh thường, Tô Thanh Thanh vội nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi nói cho anh chỉ vì nể trọng anh thôi.”
“Qua giấc mơ của mình, tôi biết được đôi điều về anh, cảm thấy người như anh không nên sống một cuộc đời tầm thường. Dù sao chúng tôi có được cuộc sống yên ổn hiện tại, đều nhờ vào những người như các anh gánh vác trọng trách đi trước.” Nói tới đây, đôi mắt cô ta láu lỉnh xoay tròn: “Phải rồi, về cuối đời, chị gái tôi có chút duyên với quân đội, tôi đoán chừng có lẽ có quan hệ với anh. Anh hy sinh, lại không liên lạc với nhà họ Lộc, chị ấy là đồng hương cũng coi như thân thích của anh...”