Suy tính hồi lâu, bà Hoắc liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, cảm thán: "Ôi chao, là Tô Nhuyễn ấy hả..."
"Con bé đó vừa chăm chỉ vừa có năng lực, đã trở thành sinh viên còn chưa tính, có nhiều của hồi môn như vậy rồi vẫn nghĩ cách kiếm thêm. Con bé đó, vừa nhìn đã biết là tướng vượng phu, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng rực rỡ cho xem. Thằng nhóc nhà họ Lộc cưới được con bé, đúng là có phúc. Chắc Tô Nhuyễn định mua nhà ở thành phố Yến, nên mới bớt chút thời gian làm mấy thứ này mang bán tích cóp tiền chăng? Không giống nhà chúng ta, cả ngày miệng ăn núi lở, chỉ có thể dựa vào Hướng Dương..."
Nói tới đây, giọng điệu bà ta thật sự có ý hối hận. Cứ nghĩ tới Tô Nhuyễn, rồi lại so sánh với cô con dâu Tô Thanh Thanh nhà mình, bà ta cực kỳ không hài lòng.
Nghe bà Hoắc khen Tô Nhuyễn không dứt miệng, Tô Thanh Thanh không nhịn được, nói: "Chẳng qua chỉ là mấy cái dây buộc tóc mà thôi, có gì khó. Con còn biết làm khối thứ khác ngon lành hơn ấy chứ!"
"Thật sao?" Hoắc Hướng Mỹ kinh ngạc vui mừng: "Chị dâu, vậy chúng ta cũng làm đem bán đi!"
Cô ta nói: "Nếu không, chúng ta thiếu nợ nhiều như vậy, bây giờ còn đang thuê nhà, thuê cửa hàng. Trước khi anh trai em nhập hàng về, cửa hàng chưa kinh doanh được, mà thành phố Yến này thứ gì cũng đắt đỏ, ngày nào cũng tiêu một đống tiền trong lòng không yên ổn chút nào."
Nghe Hoắc Hướng Mỹ nhắc đến cửa hàng, Tô Thanh Thanh hơi chột dạ. Mặc dù Lộc Minh Sâm đã bảo cô ta mau chóng tìm cửa hàng khác, nhưng tuyệt đối không thể nói với người nhà họ Hoắc chuyện này.
Đại khái cứ chờ đến khi chủ nhà thông báo rồi thay đổi. Muốn tìm bây giờ cũng chỉ có thể tự mình lén lút tìm mà thôi.
Hơn nữa, đúng là cô ta cũng nên cho bà Hoắc thấy một chút bản lĩnh của mình rồi, nếu không cả ngày bà ta cứ cảm thấy Tô Nhuyễn lợi hại, rồi sẽ chẳng còn để cô ta vào mắt nữa.
Nghĩ vậy, Tô Thanh Thanh nói: "Được, chúng ta làm thôi!"
Bà Hoắc cười nói: "Người xưa có câu vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn, mẹ con chúng ta cũng vậy! Thanh Thanh khéo tay, Hướng Mỹ theo chị dâu ở nhà cùng làm. Đợi lần họp chợ sau con cứ việc mang ra chợ bán, kiếm được tiền chúng ta chia đều. Để Hướng Mỹ làm của hồi môn, còn Thanh Thanh thì làm vốn riêng cho mình."
Nghe thấy câu đó, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Mỹ lập tức tràn đầy nhiệt tình, nhanh chóng chuẩn bị ra chợ mua sắm nguyên liệu.
Tô Nhuyễn chưa biết người nhà họ Hoắc lại chuẩn bị cạnh tranh với mình. Lúc này cô đang chuẩn bị sắm thêm một chiếc máy may nữa.
Trong thời gian Tô Nhuyễn học quân sự, một mình dì Phúc chậm rãi làm dây buộc tóc. Hơn nửa tháng mới tích cóp được một đống. Hôm nay Tô Nhuyễn được nghỉ về nhà, hai người ra chợ bán một ngày.
Hoàng Tiểu Thảo đã nấu chín cơm chờ hai người về: "Mệt rồi nhỉ, mau đi nghỉ ngơi đi."
Dì Phúc hơi lo lắng: "Cháu đang có bầu đừng làm mấy việc nặng này, đứa trẻ quan trọng nhất đấy."
Hoàng Tiểu Thảo vỗ về bụng nhỏ, nói: "Dì Phúc cứ yên tâm, cháu có chừng mực mà."
Hoàng Tiểu Thảo đã tới xưởng nhỏ của Tô Nhuyễn làm việc.
Trước đó vì trấn an Hoàng Tiểu Thảo và Triệu Lôi, Tô Nhuyễn đã nói với hai vợ chồng bọn họ nội dung công việc cụ thể là gì, còn mang tới mấy chiếc dây buộc tóc làm hàng mẫu.
Hoàng Tiểu Thảo vô cùng quý trọng cơ hội này. Tuy tính tình cô vốn hiền lành, nhưng lại rất chăm chỉ. Trong lúc an thai cô căn bản chẳng chịu ngồi yên, ngoài chăm sóc Triệu Lôi ra, thời gian rảnh rỗi cô tháo mấy chiếc dây buộc tóc Tô Nhuyễn mang tới, cặm cụi học làm theo.
Với cô, việc may vá chẳng khác nào ngựa quen đường cũ, chỉ cần nhìn qua là nắm rõ ngọn ngành.
Triệu Lôi nhờ mấy cô y tá quen biết mang cho mình ít vải vụn, dây thun thừa không dùng đến, lúc rảnh rỗi, Tiểu Thảo lại miệt mài may vá.
Hôm qua, Tô Nhuyễn sau kỳ tập quân sự, nghỉ phép về nhà đã ghé bệnh viện thăm cô. Tiểu Thảo không chỉ khâu được rất nhiều dây buộc tóc, mà còn dùng đủ thứ vải vụn màu sắc để làm thành những chiếc nơ bướm, những bông hoa nhỏ xinh xắn, có thể đính thêm lên dây buộc tóc.
Nghe Tô Nhuyễn bảo đồ mình làm ra có thể dùng được, Tiểu Thảo vui mừng khôn xiết, cứ muốn xắn tay áo bắt tay vào làm ngay.
Sau khi bệnh viện kiểm tra xong, cũng đồng ý cho cô xuất viện.
Trước đó, Tiểu Thảo gặp phải triệu chứng sinh non chủ yếu là do thiếu chất dinh dưỡng, làm việc quá sức, cộng thêm việc Triệu Lôi bị thương và nỗi lo bị anh trai, chị dâu áp bức khiến đầu óc cô căng thẳng triền miên.
Hiện giờ, không còn bị anh trai chị dâu chèn ép, lại có Triệu Lôi kề bên, được ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thoải mái, cuộc sống bỗng chốc tràn đầy hy vọng, khiến cô vô cùng mãn nguyện. Giờ đây, Tiểu Thảo chỉ muốn nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Thế nên, Tô Nhuyễn đã đưa cô về tứ hợp viện của mình.
Tô Nhuyễn trước đó đã nói qua với dì Phúc về ý định mở xưởng nhỏ. Dì Phúc nghe xong liền sắp xếp căn phòng phía tây rộng chừng ba mươi mét vuông làm phòng làm việc.
Bàn làm việc của dì Phúc và bàn làm việc của Tô Nhuyễn cũng đã được chuyển sang đây. Tuy nhiên, chỉ có độc một chiếc máy may mà dì Phúc phải dùng, nên Tô Nhuyễn muốn sắm thêm cho Tiểu Thảo một cái nữa.
Sát bức tường phía đông và bức tường cao ở phía sau đặt một chiếc giá để đồ, bên trong chứa ít tài liệu và các mặt hàng bán thành phẩm.
Cứ vậy, xưởng nhỏ chuyên sản xuất đồ trang sức coi như đã chính thức khởi công.
Cơm nước xong xuôi, Tô Nhuyễn ngồi trước bàn tính toán quy hoạch xưởng nhỏ của mình, bỗng nhiên có một bóng người che khuất ánh sáng. Tô Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn thấy người đến thì giật b.ắ.n mình: “Sao anh lại về đây?”
Lộc Minh Sâm bị phản ứng của cô chọc cho bật cười, vươn tay xoa đầu cô: “Ngoan nào, đừng sợ, đừng sợ.”
Tô Nhuyễn cạn lời, hất tay anh ra: “Hôm nay đâu phải cuối tuần chứ?”
Chẳng phải ngày thường sinh viên đại học quốc phòng đâu được ra ngoài cơ mà?
Lộc Minh Sâm hiểu ý cô, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười tủm tỉm: “Em thử đoán xem?”