Hứa Văn kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn.
Cô biết Tô Nhuyễn đã kết hôn, bởi khi phỏng vấn Triệu Lôi, không thể tránh khỏi việc hỏi về quá trình hai người quen biết. Việc Tô Nhuyễn ra tay giúp đỡ Triệu Lôi cũng một phần vì thân phận quân tẩu của cô.
Trong trường học, Tô Nhuyễn hoàn toàn không nhắc tới chuyện mình đã kết hôn. Do đó, với ý muốn tôn trọng Tô Nhuyễn, Hứa Văn cũng đã tránh đề cập đến chủ đề này trong bản thảo.
Dù sao, thân phận người đã kết hôn ở trường đại học vẫn có chút đặc biệt. Trước đây, từng có những sinh viên vì chuyện này mà bị bạn học trong lớp xa lánh đôi phần. Ai biết đám người với những suy nghĩ kỳ quái đó có vì thế mà kỳ thị Tô Nhuyễn hay không.
Như thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, Tô Nhuyễn mỉm cười nói: “Thật ra, ban đầu em cũng định giữ kín một chút, muốn trải nghiệm cuộc sống đại học như bao sinh viên bình thường khác.”
“Thế nhưng bây giờ em nhận ra, so với việc cứ phải từ chối đủ loại người theo đuổi mỗi ngày, dường như những rắc rối mà thân phận đã có gia đình mang lại lại dễ xử lý hơn nhiều.”
Hứa Văn liếc nhìn cô một cái, không nhịn được bật cười: “Với em mà nói, đúng là như vậy thật.”
Mới khai giảng hai tháng mà đã bị hai nhân vật nổi tiếng trong trường theo đuổi, mặc dù một trong số đó có động cơ không mấy trong sáng.
Tô Nhuyễn cũng cười theo: “Nếu đã không thể sống kín đáo được, vậy thì cứ công khai mọi thứ đi.”
Nói đến đây, nét mặt cô dịu lại, ánh mắt ngập tràn ý cười ấm áp: “Cũng không cần để giáo quan Lộc nhà em cứ phải chịu ấm ức mãi.”
Hứa Văn nhướng mày: “Giáo quan Lộc? Chính là huấn luyện viên quân sự khóa em đó sao?”
Là trưởng phòng tin tức của trường, hiển nhiên cô ấy nắm giữ rất nhiều thông tin. Tuy bề ngoài Hứa Văn có vẻ ít cười ít nói, nhưng hình như lại biết không ít chuyện thâm cung bí sử.
Tô Nhuyễn không kìm được, khóe mắt cong lên rạng rỡ: “ Đúng vậy, chính là anh ấy, tên anh ấy là Lộc Minh Sâm.”
Hứa Văn mỉm cười như đã hiểu ra mọi chuyện: “Thảo nào! Chị đã biết vì sao em cứ giấu giếm, không dám nói mình đã kết hôn.”
Dù sao, anh ấy cũng là người hùng chân chính từng trực tiếp chiến đấu với kẻ địch mà bọn họ tiếp xúc gần nhất. Tầm ảnh hưởng của giáo quan Lộc trong đám tân sinh viên vẫn vô cùng lớn.
Cộng thêm tình cảm nồng hậu anh ấy dành cho bạn gái, càng khiến các nam thanh nữ tú hâm mộ không thôi. Bạch Khả Hân có thể nhanh chóng nổi danh trong lứa sinh viên năm nhất, cũng chính là vì ban đầu cô ta đã ám chỉ mình là bạn gái của giáo quan Lộc.
Bạch Khả Hân rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, nhưng hiển nhiên Tô Nhuyễn thì khác. Lần này, nếu không phải vì Bạch Khả Hân cố tình nhằm vào cô, khả năng cao là cô vẫn sẽ tiếp tục giữ kín chuyện này.
“Cho nên Bạch Khả Hân mới tìm đủ mọi cớ, thích gây khó dễ cho em như vậy.”
“Có điều, chỉ phí công vô ích mà thôi.” Tô Nhuyễn cười khẩy: “Không phải chị vừa nói sao, chỉ cần mình đoan chính, những thủ đoạn tiểu nhân đó của cô ta, cuối cùng không chỉ khiến bản thân bị vả mặt, mà còn vô tình trở thành bàn đạp giúp em.”
Nói đến đây, Tô Nhuyễn chợt nghĩ tới điều gì đó, cô rút ra một tờ giấy, khom lưng viết nhanh vài dòng rồi đưa cho Hứa Văn: “Giống như em có thể quang minh chính đại làm ra chuyện này, nói ra những lời này, còn cô ta chỉ có thể trốn trong một góc âm u, tức đến c.h.ế.t thôi.”
Hứa Văn nhìn vài dòng chữ trên giấy, vừa thấy thú vị vừa buồn cười, cảm thấy đàn em Tô Nhuyễn này quả thực vô cùng độc đáo: “Hay lắm, chị sẽ giúp em bổ sung vào.”
Chắc chắn Bạch Khả Hân sẽ vô cùng, vô cùng, vô cùng hối hận vì đã dám nhắm vào Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn cười khúc khích: “Vậy em cảm ơn đàn chị nhé.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý.
Bạch Khả Hân vẫn chưa biết Tô Nhuyễn đã đào sẵn hố chờ mình. Trong lúc chờ đợi “Gió Đông” từ tuần san của trường học, cô ta cũng không hề rảnh rỗi. Sau khi sắp xếp ổn thỏa bên phía trường học, đương nhiên bên phía quân khu cũng phải theo kịp bước.
Chờ đợi tất cả mọi người đều biết Cố Tuấn Phi đang theo đuổi Tô Nhuyễn, thì Tô Nhuyễn sẽ trở thành vợ quân nhân gây rối loạn các mối quan hệ nam nữ...
Ngẫm nghĩ một lát, Bạch Khả Hân lại quyết định đi tìm Cố Tuấn Phi, thêm một mồi lửa nữa. Có thể làm lớn chuyện này là tốt nhất, nếu bắt được tận tay thì không còn gì bằng.
Vẫn là văn phòng hội sinh viên quen thuộc, Bạch Khả Hân ngồi trước bàn làm việc, chân đung đưa, cười hỏi: “Chuyện đến đâu rồi? Nghe nói cô ta vẫn lơ cậu à?”
“Tô Nhuyễn không giống những cô gái khác. Chắc cậu phải bỏ ra chút gì đó thật lòng hơn mới được.” Cố Tuấn Phi dựa vào ghế, miệng ngậm một cây kẹo mút, nheo mắt nhìn cô ta.
Bạch Khả Hân nghi hoặc sờ mặt: “Sao thế? Trên mặt tôi dính gì à?”
Cố Tuấn Phi hỏi: “Cậu đã đi tìm Tô Nhuyễn chưa? Sao cô ấy vẫn chưa đứng ra làm sáng tỏ lời đồn cho cậu?”
Bạch Khả Hân sững sờ, trong lòng chợt căng thẳng, không nói là mình đã tìm hay chưa, mà hỏi ngược lại: “Sao vậy? Cô ta nói với cậu chuyện này à?”
Nghĩ đến lá thư kia, Cố Tuấn Phi gật đầu: “Đại loại là thế. Tôi thấy căn bản cô ấy không hề bận tâm chuyện bày quán bán hàng, nói là ai muốn dán thì cứ dán.”
Bạch Khả Hân nhìn Cố Tuấn Phi, bỗng nhiên thở dài: “ Tôi biết ngay mà, bảo sao cô ta lại không sợ hãi chút nào như vậy, hóa ra là đã tìm được cậu làm chỗ dựa rồi.”
Cố Tuấn Phi nhíu mày: “Cô ấy không hề nhờ tôi giúp đỡ.”
“ Nhưng không phải cậu đã biết rồi sao?” Bạch Khả Hân bày ra dáng vẻ suy tư: “Cô ta biết cậu đang theo đuổi, nên tiết lộ chuyện này cho cậu, cậu sẽ để mặc cô ta bị dán ảnh đầy trường sao?”
Cố Tuấn Phi nhíu mày: “Khả Hân, đây là chuyện riêng giữa hai người, tự giải quyết đi. Thắng là được, dán ảnh khắp trường thì hơi quá đáng.”
Bạch Khả Hân thở dài: “Cậu xem, không phải cậu đã nhúng tay vào rồi sao?”
Cố Tuấn Phi cảm thấy suýt nữa bản thân đã bị đối phương dẫn dắt sai hướng: “Vậy nên lá thư kia thật sự do cậu viết à?”