Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 370: Cô chết hay Cố Tuấn Phi chết (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trên đường đi, mọi người vừa đi vừa đọc hết bài báo. Nhìn thấy lời thổ lộ lớn mật của Tô Nhuyễn, Cao Phong và Tôn Siêu thật lòng không khỏi hâm mộ.

Khóe môi Lộc Minh Sâm lại dần trở nên nghiêm nghị, nét vui vẻ trên mặt anh gần như biến mất hẳn. Hứa Văn cảm nhận được anh đang cố gắng áp chế thứ gì đó, minh chứng là những bước chân vội vã như bay.

Mà người đi về phía giảng đường nhỏ không chỉ mình bọn họ. Hôm nay vốn dĩ Tô Nhuyễn là tâm điểm của sự chú ý, bây giờ Lộc Minh Sâm lại xuất hiện, câu chuyện lập tức được đẩy lên đến cao trào.

Các sinh viên biết tin đều vội vàng chạy tới giảng đường nhỏ xem cho rõ, có người ở gần đó nhanh chân hơn, còn tới trước đám người Lộc Minh Sâm.

Lúc này Cố Tuấn Phi đã gội đầu sạch sẽ, xịt keo tạo kiểu tóc cực chất, cũng thay sang áo len cao cổ màu xám, bên ngoài khoác áo da màu đen, kết hợp với quần jean. Coi như cũng ra dáng một mỹ nam, nam nữ sinh đi ngang qua đều không kìm được mà phải ngoái nhìn thêm vài lần.

Anh ta ôm cây đàn guitar, ngồi trên chiếc ghế đẩu, chỉ đạo hai người bạn cùng phòng phụ giúp: "Này, có phải chỗ đó hơi lệch không?"

Bạn cùng phòng giúp chỉnh lại vòng hoa hình trái tim ở chính giữa, ngẩng đầu nhìn quanh quất, nói: “Lão Cố, cậu có thấy người xung quanh bỗng nhiên đông lên không? Hình như ai cũng đang nhìn về phía này.”

Cố Tuấn Phi chỉnh lại cổ áo, khóe môi nhếch lên: “Chắc là lão Mộc kia lại ba hoa chích chòe khắp nơi rồi.”

“Này, hình như bên trong sắp xong rồi nhỉ? Sao lão La vẫn chưa thấy tăm hơi đâu?”

Có người chạy vào trong xem thử, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài thông báo: “Sắp xong rồi, lão La vừa kết thúc tiết mục rồi.”

“… Được rồi, nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, quay về chuẩn bị thật tốt. Mọi người vất vả rồi! Giải tán!”

Tập dượt xong một lượt, Tô Nhuyễn xoa xoa đôi chân hơi đau nhức, khẽ ho một tiếng rồi bước đến chỗ Triệu Yến Yến. Lẩn tránh mãi cũng không được, đã đến lúc cô phải dũng cảm đối mặt rồi.

Nhưng Triệu Yến Yến lại không hỏi cô lấy một câu, mà quyết định đồng lòng đối phó với người ngoài trước đã. Sau khi đọc xong bài báo, cô ấy hiển nhiên đã hiểu rõ vì sao Bạch Khả Hân lại nhắm vào Tô Nhuyễn.

“Này, Tô Nhuyễn, không phải cậu nói sẽ nhanh có kết quả sao? Sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Mọi người sắp về hết rồi kìa.”

Minh Kiều Kiều trêu chọc: “Tô Nhuyễn, hay là cô nhanh chân đi đi, nếu không sẽ phải hối hận đấy.”

Tô Nhuyễn liếc nhìn Bạch Khả Hân một cái: “Đàn chị, chị nghĩ sao?”

Sắc mặt Bạch Khả Hân lúc đỏ lúc trắng, cắn môi định nói gì đó thì chợt nghe thấy tiếng ai đó vừa từ ngoài vọng vào: “Ơ, sao lại có quân nhân ở đây thế này?”

Hai mắt Bạch Khả Hân sáng bừng, sau đó quay sang Tô Nhuyễn nói: “Tô Nhuyễn, muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm! Căn bản cô không hề xứng với anh Minh Sâm!”

Triệu Yến Yến trợn tròn mắt: “Hừ, Tô Nhuyễn nhà chúng tôi …”

Nhưng cô ấy còn chưa nói hết câu, thì đã nghe thấy tiếng ai đó từ bên ngoài vọng vào: “Tô Nhuyễn, mau ra đây! Có người tìm cậu!”

Giọng nói vừa hưng phấn vừa sốt sắng.

Bạch Khả Hân đã bước ra ngoài trước một bước. Tô Nhuyễn và Triệu Yến Yến liếc nhìn nhau rồi cũng đi theo.

“Anh Minh Sâm?” Giọng nói tràn đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng của Bạch Khả Hân vang lên. Tô Nhuyễn sững người, bước chân lập tức nhanh hơn, gần như lao thẳng ra ngoài.

Vừa ra khỏi giảng đường, liếc mắt một cái Tô Nhuyễn đã trông thấy Lộc Minh Sâm giữa đám đông. Hình như anh vừa hoàn thành nhiệm vụ đã đi thẳng đến đây, vẫn mặc nguyên bộ quân phục dã chiến chỉnh tề trên người.

Trong khoảnh khắc đối mặt với đôi mắt phượng sắc bén ấy, trái tim Tô Nhuyễn đột nhiên đập lỗi nhịp. Giờ phút này cô mới nhận ra mình nhớ anh đến nhường nào. Cô phải dồn hết sức lực, mím chặt môi, mới có thể kiềm chế bản thân không hành động bộc phát trước mặt mọi người.

Tô Nhuyễn hít sâu một hơi, bước về phía anh. Nhưng cô vừa xuống cầu thang, những cánh hoa tươi đột nhiên rải đầy đầu. Tô Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng, ở phía đối diện, tiếng đàn guitar đã vang lên.

“Ngẫu nhiên tương phùng, hoan nghênh em đến bên đời anh, cùng anh vượt qua những ngày tháng tốt đẹp …”

Đây là ca khúc của ca sĩ Phí Tường, mang tên “Đường tình của em và anh ”. Nghe nói, đây là bài hát tỏ tình kinh điển của các chàng trai biết chơi guitar thời ấy.

Tô Nhuyễn choáng váng nhìn Cố Tuấn Phi đang ngồi giữa đống hoa tươi và nến, say sưa đánh đàn guitar. Cô không ngờ mình lại được chứng kiến cảnh tỏ tình trong truyền thuyết.

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm cũng sững người. Bạch Khả Hân đã chạy đến gần anh, giọng nói không giấu nổi vẻ hưng phấn: “Anh Minh Sâm, Tô Nhuyễn, cô ấy và…”

Lộc Minh Sâm hoàn toàn không bận tâm đến đối phương. Anh thậm chí còn chẳng đợi cô ta nói hết câu đã trực tiếp vòng qua, sải bước nhanh về phía Tô Nhuyễn.

Cố Tuấn Phi ở phía đối diện vẫn đang đàn hát đầy thâm tình: “… Vẫn luôn nhìn anh như thế, vừa gặp đã yêu…”

Nhìn cặp mắt phượng dần nheo lại, Tô Nhuyễn bất giác nuốt khan một tiếng…

Không biết là cô sẽ "bay màu" hay Cố Tuấn Phi "lên bảng điểm" trước, chắc chắn chẳng còn lựa chọn thứ ba nào nữa đâu nhỉ?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 370: Cô chết hay Cố Tuấn Phi chết (2)