Cố Tuấn Phi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tô Nhuyễn đã nói với tôi rất nhiều lần về việc cô ấy đã kết hôn. Chắc mọi người trong khoa đều biết, dù sao cô ấy luôn đeo nhẫn cưới trên tay mà. Nhưng cô đó…” Cố Tuấn Phi nhìn thẳng vào Bạch Khả Hân: “Cô vẫn luôn ám chỉ với tôi rằng cô ấy còn độc thân, còn khích lệ tôi theo đuổi cô ấy.”
Mọi người xôn xao. Sắc mặt Bạch Khả Hân lập tức tái nhợt, không tin nổi mà nhìn Cố Tuấn Phi.
Triệu Yến Yến cũng không nhịn được, lay lay tờ báo trong tay trước mặt Bạch Khả Hân: “Đàn chị Bạch, chị có thể sửa lại cái tật xấu quen thói vu oan giá họa cho người khác hay không?”
“Tô Nhuyễn của tụi này đã viết rõ ràng trên báo rằng mình là vợ quân nhân, còn công khai bày tỏ với Giáo quan Lộc, ai điên mới biết người ta đã có chồng mà còn cố ý mập mờ chứ?” Nói tới đây, Triệu Yến Yến đột nhiên giả vờ như chợt hiểu ra điều gì đó: “A, đúng rồi, có cô đấy!”
Bạch Khả Hân sửng sốt, cuối cùng ánh mắt cũng chuyển qua tờ báo. Trước đó cô ta chỉ đọc lướt qua, hoàn toàn không xem kỹ nội dung, lúc này mới nhìn rõ đoạn cuối bài báo kia.
Cô ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, không thể tin nổi. Trong thời gian tập quân sự cô ấy đã không chịu nói ra, sao giờ lại công khai thế này?
Lộc Minh Sâm cũng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Bạch Khả Hân. Cô ta ôm ngực, thở dốc đầy gian nan, ánh mắt rưng rưng nước, nhu nhược đáng thương nhìn anh: “Anh Minh Sâm…”
Dáng vẻ đó cứ như thể cả thế giới đang bắt nạt một mình cô ta vậy.
Nhưng ánh mắt Lộc Minh Sâm lại lạnh băng xen lẫn sự xa cách: “Cô Bạch, trước đây tôi thật sự chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, bất cứ ai ở vào hoàn cảnh đó cũng sẽ làm tương tự.”
Anh thản nhiên nói tiếp: “Trong đời này, tôi từng cứu giúp rất nhiều người. Tuy không dám nói là hơn nghìn người, nhưng vài trăm thì chắc chắn có. Còn người từng cứu tôi …”
Anh cúi đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, sau đó bàn tay tinh nghịch lướt xuống mơn trớn khuôn mặt cô. Ai cũng có thể nghe ra giọng nói của anh lúc này chứa đầy sự trân quý: “Chỉ mình cô ấy.”
Giọng Lộc Minh Sâm bỗng trở nên lạnh lẽo đến thấu xương: “Cô cũng giống như những người tôi từng giúp đỡ, chẳng có gì đặc biệt cả. Nếu cố tình muốn tìm ra điểm khác nhau …” Anh dừng một chút, ánh mắt càng thêm sắc bén: “Đừng để cô trở thành người duy nhất mà tôi hối hận vì đã ra tay cứu giúp.”
Mặt Bạch Khả Hân tái mét, không còn một giọt máu: “Anh Minh Sâm, không … Không phải thế!” Cô ta gần như điên dại: “Cô ta có thể cứu anh, sao anh lại nghĩ em không thể chứ? Anh thậm chí còn chưa cho em một cơ hội nào!”
Lộc Minh Sâm khẽ cười khẩy, lười nói thêm lời nào với cô ta. Anh chỉ ôm chặt lấy Tô Nhuyễn rồi nhanh chóng rời đi.
“Cho nên, Bạch Khả Hân bắt mọi người chợ đợi nửa ngày, chính vì muốn nói cho mọi người biết, lý do cô ta nhắm vào Tô Nhuyễn là vì bản thân cô ta coi trọng giáo quan Lộc sao?”
“ Đúng là vô sỉ! Cướp chồng người khác mà còn ra vẻ đúng lý hợp tình nữa chứ.”
“Còn nói giáo quan Lộc không cho cô ta cơ hội. Không cần cho cơ hội cũng biết, cô ta kém xa Tô Nhuyễn một trời một vực.”
“Thủ đoạn ti tiện, lợi dụng Trương Thi Thi đã đành, ngay cả Cố Tuấn Phi đối xử tốt với cô ta như vậy mà cô ta cũng nỡ lòng hãm hại. May mà đàn chị Hứa Văn còn sáng suốt, nếu không chắc cũng bị cô ta dắt mũi rồi.”
“Ôi chao, đúng là rợn người, sao lại có hạng người độc ác đến thế chứ…”
Nhân viên điều tra nhìn Bạch Khả Hân gần như sụp đổ, khẽ thở dài: “Bạn học Bạch, mời cô đi theo tôi một lát.”
Bạch Khả Hân ôm ngực, hai mắt nhắm lại, ngất lịm đi.
Nhưng Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn chẳng hề để tâm đến mớ hỗn độn vừa rồi.
Sau khi rời khỏi phạm vi giảng đường nhỏ, Tô Nhuyễn cuối cùng cũng cảm thấy hơi ngượng khi thể hiện tình cảm ở nơi công cộng, bèn khẽ nhún vai, ra hiệu cho Lộc Minh Sâm bớt phô trương đi một chút.
Lộc Minh Sâm buông lỏng vai cô, sau đó đổi sang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, bước nhanh về phía trước.
Tô Nhuyễn đi theo anh, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Lộc Minh Sâm mím chặt môi, không nói một lời, chỉ nắm tay cô dắt đi về phía rừng cây.
Nhưng hôm nay là cuối tuần, rừng cây nhỏ tấp nập người qua lại. Mà các cặp đôi đang hẹn hò ở đây thì lại càng không bỏ qua bất kỳ chuyện bát quái nào. Vừa nhìn thấy hai người, ánh mắt họ đã vô thức đổ dồn tới.
Lộc Minh Sâm thoáng khựng lại. Tô Nhuyễn cảm nhận được khóe miệng anh khẽ cứng lại, sau đó anh liền quay đầu dắt cô ra khỏi cổng trường.
Đứng trước cổng trường, anh giơ tay vẫy một chiếc taxi, sau đó đọc địa chỉ tứ hợp viện.
Hai mươi phút sau, dì Phúc ngạc nhiên vui mừng nhìn hai người: “Minh Sâm về rồi à cháu?”
Lộc Minh Sâm gật đầu chào dì một tiếng, sau đó liền kéo Tô Nhuyễn nhanh chóng về phòng.
Dì Phúc nhìn cánh cửa đột ngột đóng sập, có chút hoài nghi, hai đứa không phải là cãi nhau chứ?
Trong phòng, Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm khóa trái cửa lại, trong lòng cũng thầm nghĩ anh đang tức giận. Dù sao thì, có người đàn ông nào trở về nhà mà chứng kiến cảnh vợ mình đang được người khác tỏ tình lại không tức giận? Thay vào vị trí anh, cô cũng sẽ khó chịu thôi.
Tô Nhuyễn cười gượng gạo, lùi lại phía sau một bước: “Cái đó… Anh bình tĩnh một chút đã.”
“Đều do Bạch Khả Hân giở trò quỷ.”
“Cố Tuấn Phi chỉ muốn sau này hạ nhục em, căn bản chẳng thật lòng.”
Cô lùi lại từng bước, chẳng mấy chốc đã chạm vào mép giường, không thể lùi thêm nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn Lộc Minh Sâm tiến lại gần, cố gắng giải thích: “Anh biết em là người …”
Đôi môi mềm mại kia bất ngờ áp xuống, chặn đứng lời nói của cô, Tô Nhuyễn lập tức trợn tròn mắt.
Lộc Minh Sâm chỉ vừa chạm đã tách ra, nhưng chưa vội rời đi: “Anh biết.”
Khi anh thốt lên câu đó, Tô Nhuyễn có thể cảm nhận rõ môi anh gần như cọ xát vào môi mình, hơi thở ấm nóng dường như có sức mạnh gây choáng váng, đầu óc cô bỗng dưng trở nên trống rỗng.
Lộc Minh Sâm nhìn cô đầy thâm ý, rồi hỏi khẽ: “Được không?”
Giọng anh khàn khàn, đặc biệt là đôi mắt phượng ấy, dường như muốn nuốt chửng cô vào trong.
Tô Nhuyễn choáng váng hé miệng, chưa kịp thốt ra lời nào, đối phương đã áp xuống.
Môi vừa hé, anh đã tranh thủ tiến sâu vào dò xét, Tô Nhuyễn cảm nhận được người đàn ông trước mặt mình cứng đờ, ngay sau đó là một cuộc xâm chiếm đầy mãnh liệt.
Chẳng cho Tô Nhuyễn một cơ hội phản kháng nào, chỉ trong chớp mắt, sức lực trong cơ thể cô gần như bị rút cạn, cả người mềm nhũn ra.
Lộc Minh Sâm khẽ cười nhẹ, cánh tay ôm lấy eo cô thuận thế đẩy ngã cô lên giường.
Cảm giác áp lực như bị một mãnh thú bao vây, khiến Tô Nhuyễn hoảng sợ, cô theo bản năng đẩy n.g.ự.c anh ra, nhưng lại chẳng khác nào châu chấu đá voi, chỉ có một lựa chọn duy nhất là đón nhận.
Đột nhiên cửa phòng bị gõ dồn dập, giọng nói lo lắng của dì Phúc vọng qua cánh cửa gỗ dày: “Minh Sâm, Nhuyễn Nhuyễn, hai đứa đang cãi nhau à?”
Tô Nhuyễn run b.ắ.n người, dốc hết sức đẩy Lộc Minh Sâm ra.
Nhưng dường như anh chẳng hề nghe thấy gì, không những không rời đi, mà còn vươn tay ghì chặt cằm cô, để mặc sức tấn công…
Chương 373
Tô Nhuyễn thật sự sợ c.h.ế.t khiếp, căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, trong lúc cấp bách, cô cắn mạnh Lộc Minh Sâm một cái.
Lộc Minh Sâm kêu lên một tiếng, buông cô ấy ra, cất lời với người bên ngoài cửa: “Dì Phúc, chúng cháu không cãi nhau, đang tìm đồ.”
Cái tên này, không những nghe thấy rõ mồn một, mà thậm chí cái cớ cũng đã nghĩ sẵn rồi.
Lộc Minh Sâm xoa khóe mắt ửng đỏ, long lanh nước của Tô Nhuyễn, cười nhẹ nói: “Làm sao cháu nỡ cãi nhau với cô bé này, dì Phúc có việc gì cứ vào trong nói.”
Tô Nhuyễn mở to mắt, theo bản năng giãy giụa muốn đứng dậy, Lộc Minh Sâm lại ra hiệu im lặng với cô.
Đúng như dự đoán, Dì Phúc bên ngoài chẳng hề có ý định bước vào phòng, nghe Lộc Minh Sâm nói với giọng điệu vui vẻ, bà bật cười ha hả, nói: “Không cãi nhau là tốt rồi, vậy lát nữa ở lại ăn cơm trưa luôn nhé?”
“Vâng.”
Nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa đã xa dần, Tô Nhuyễn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó tức giận huých Lộc Minh Sâm một cái: “Tránh ra.” Nói rồi, cô xoay người định đứng dậy.
Nhưng Tô Nhuyễn chưa kịp nhổm dậy khỏi giường, đã bị Lộc Minh Sâm ghì chặt bả vai, ép cô trở lại vị trí cũ, hai tay Tô Nhuyễn chống mạnh lên n.g.ự.c anh: “Lộc Minh Sâm!”
Lộc Minh Sâm khẽ l.i.ế.m môi, nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt át, đỏ mọng quyến rũ của Tô Nhuyễn, vẻ mặt chưa thỏa mãn.
Tô Nhuyễn nhanh chóng đưa tay che miệng, trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng quá đáng! Đừng có được voi đòi tiên!” Còn có người ở ngoài kia!
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, bật cười, đứng dậy rồi chìa tay về phía cô.
Tô Nhuyễn không chút nghi ngờ, đưa tay nắm lấy, mượn lực từ anh để đứng dậy. Không rõ Lộc Minh Sâm dùng sức thế nào, cả người cô đột nhiên ngã nhào vào lòng anh, cánh tay bị giữ chặt sau lưng, cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát, đổ rạp trước n.g.ự.c anh. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, Lộc Minh Sâm hơi cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Tô Nhuyễn: "..."
Nhưng nụ hôn của anh chưa kịp sâu hơn, giọng Triệu Lôi đã vọng vào từ bên ngoài: "Đoàn trưởng Lộc về rồi ạ?"
Lộc Minh Sâm "chậc" một tiếng đầy tiếc nuối, chỉ có thể hôn nhanh một cái lên môi cô, rồi cất giọng khàn khàn: "Em chỉnh trang lại một chút đi, anh ra ngoài trước đây."
Tô Nhuyễn không khỏi phì cười.
Thế nhưng khi đứng trước gương, nụ cười của cô lại tắt ngấm.
Dù đã biết chắc mình bị anh làm cho chật vật, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai rối bù, đôi mắt long lanh ướt át như vừa khóc trong gương, cô vẫn không khỏi giật mình. Cứ thế này mà ra ngoài, thể nào cũng bị người ta đoán ra vừa rồi họ đã làm gì!
Cô giả vờ tìm đồ trong phòng, đợi hơn mười phút sau đó, chải gọn lại mái tóc, cảm thấy nhiệt độ trên mặt đã dịu đi đáng kể mới chịu bước ra.
Bụng Hoàng Tiểu Thảo đã hơi nhô ra, cô ấy đang lúi húi sắp xếp bát đĩa. Thấy vậy, Tô Nhuyễn vội vàng chạy tới, lo lắng nói: "Chị ngồi xuống đi, để em làm."
"Không sao đâu." Hoàng Tiểu Thảo cười xòa: "Thằng bé này ngoan lắm, chẳng quấy phá gì cả."
Vừa nói, cô ấy vừa đi lấy ghế, động tác vô cùng nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống một phụ nữ đang mang thai.
Thế nhưng Tô Nhuyễn vẫn không yên tâm: "Chị nhớ đi khám thai định kỳ ở bệnh viện nhé, công việc cũng đừng quá vất vả. Làm ít một chút cũng không sao, em bé trong bụng mới là quan trọng nhất."
Hoàng Tiểu Thảo lại thấy cuộc sống hiện tại cứ như thiên đường, cô ấy vô cùng trân trọng: "Không sao đâu, em không mệt. Với lại, phải để anh Lôi có cái mà bán chứ."
Nghe nhắc đến chuyện này, Tô Nhuyễn lên tiếng: "Chuyện này chị đừng bận lòng nữa, Chính ủy Vương nói đã tìm được người rồi."
"Khi có hai nữ công nhân mới đến, sản lượng sẽ tăng vọt, đến lúc đó một mình anh Triệu sẽ không thể bán hết được đâu."
Triệu Lôi đang nói chuyện với Lộc Minh Sâm, nghe vậy liền chợt nhớ ra. Anh lo lắng nói: "Em thấy dây buộc tóc của mình đã có mấy sạp hàng trong chợ bắt chước rồi, chúng ta cũng không bán được chạy như trước nữa."
Hoàng Tiểu Thảo thoáng hiện vẻ lo âu, cô ấy không muốn mất đi công việc này chút nào.
Tô Nhuyễn mỉm cười trấn an: "Chị yên tâm đi, mặt hàng này là đồ tiêu hao, đâu sợ ế ẩm. Chẳng phải sau này có hàng ngàn cửa hàng phụ kiện mọc lên đấy sao, có thấy cửa hàng nào đóng cửa vì sợ cạnh tranh đâu chứ?"
Quan trọng là phải làm ra được sản phẩm đẹp, chất lượng và giữ chân được khách hàng. Dù sao thì bây giờ có giải thích cặn kẽ bọn họ cũng khó mà hiểu hết vấn đề này, cứ để họ tự làm, dần dần rồi sẽ tự ngộ ra thôi.
Tô Nhuyễn nói thẳng: "Anh Triệu, dạo này trời bắt đầu trở lạnh rồi, anh mang một ít hàng hóa ra cửa hàng đi. Ngày mai em rảnh sẽ hướng dẫn anh cách sắp xếp hàng hóa, sau này anh không cần phải ra chợ nữa, cứ ở lại trông cửa hàng là được rồi."
Cửa hàng Lộc Minh Sâm mua, Tô Nhuyễn đã ghé qua xem một lần. Sau khi về, cô liền tìm thợ mộc đóng mấy chiếc giá kệ để bày hàng. Đồ vừa được giao đến, chỉ là vì ở trường có quá nhiều việc nên cô không có thời gian rảnh để sắp xếp, mọi thứ đều do Triệu Lôi lo liệu.
Nghe những lời này, Hoàng Tiểu Thảo rất vui mừng. Dù sao thì chân của Triệu Lôi cũng không được thuận tiện, bày hàng ở chợ đúng là khá vất vả, mỗi lần về anh ấy đều đau nhức chân và lưng, đặc biệt khi trời chuyển lạnh, vết thương cũ ở chân càng khiến anh đau đớn hơn.
Nếu trông quầy hàng cố định với giờ giấc ổn định, công việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều mà thu nhập cũng chẳng hề thấp đi chút nào.
Hoàng Tiểu Thảo không sợ vất vả, lại thương Triệu Lôi, chỉ muốn anh kiếm ít một chút, không muốn anh quá khổ cực.
Hiển nhiên Triệu Lôi cũng nghĩ vậy, hai vợ chồng săn sóc, quan tâm nhau, cuộc sống trôi qua rất êm đềm.