Tô Nhuyễn tức giận đ.ấ.m yêu vào người anh một cái: “Anh thích châm chọc có phải không?” Sau đó, cô nheo mắt nhìn anh: “A, tên còn nhớ rành mạch đến thế cơ à? Trước đây ai bảo là không quen biết nhỉ?”
Lộc Minh Sâm biết mình lỡ lời, anh cúi xuống mổ nhẹ lên môi cô, nghiêm túc đáp: “Chẳng phải họ đều là kẻ thù của em sao? Đương nhiên anh phải nhớ rõ rồi. Lỡ mà gặp phải, nhất định phải né tránh, hoặc tấn công phủ đầu.”
Tô Nhuyễn bị anh chọc cười: “ Đúng là khéo ăn nói.”
Lộc Minh Sâm cúi đầu thì thầm: “Thật sao? Em muốn thử không?”
Vì tờ báo Đô thị Yến Kinh mới phát hành, sự chú ý của các bạn học trong trường đối với Tô Nhuyễn vừa mới giảm bớt lại lần nữa bùng lên dữ dội. Ngay cả bên ngoài trường học cũng có rất nhiều người biết tiếng Tô Nhuyễn, khiến cô ra ngoài đều phải che kín mít từ đầu đến chân, không thể thiếu khăn quàng, mũ và khẩu trang. Cũng may thời tiết đã chuyển lạnh, cô có trùm kín cũng chẳng ai mảy may để ý.
Thế nhưng, cô chưa bao giờ nghĩ tới, bài báo ấy lại trở thành cơ hội giúp Diệp Minh kiếm được hợp đồng đầu tiên.
Hiện tại, đối với mỗi một đề tài hot trên báo chí, các phóng viên đều sẽ đào sâu khai thác. Sau khi tờ báo Đô thị Yến Kinh đăng bài, liên tiếp có các phóng viên từ những tờ báo khác thông qua Hứa Văn liên lạc với Tô Nhuyễn và Triệu Lôi, muốn phỏng vấn họ thêm một số vấn đề khác.
Nghe được tin tức này, Tô Nhuyễn biết thời cơ đã điểm. Đây chính là một cơ hội vàng để tuyên truyền và quảng bá rộng rãi.
Vì chuyện này, cô gom mọi người lại họp nhanh một buổi. Sau khi cô trình bày xong, Triệu Lôi không có ý kiến phản đối, Đinh Lâu giữ im lặng, còn Diệp Minh thì cứ do dự, định nói rồi lại thôi.
Tô Nhuyễn khích lệ: "Cứ nói đi, có gì mà ngại?"
Diệp Minh ấp úng: " Tôi muốn hỏi là, nếu chúng ta nhận lời phỏng vấn, liệu có thể để họ đến quay phim, chụp ảnh tại cửa hàng của mình không ạ?"
Cửa hàng trang sức của Tô Nhuyễn đã khai trương được một thời gian, những nhân viên như họ đương nhiên cũng đã ghé qua xem xét tỉ mỉ.
Tô Nhuyễn ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú, hỏi: "Tại sao vậy?"
Diệp Minh giải thích: "Nếu phóng viên đến cửa hàng phỏng vấn, chúng ta có thể nhờ họ chụp ảnh cửa hàng của mình. Độc giả đọc báo sẽ biết địa chỉ, tốt nhất là nhờ họ chụp luôn cả những sản phẩm đang được trưng bày nữa."
"Còn nữa..." Cậu ta có chút ngượng ngùng nói tiếp: "Nếu được, anh Lôi có thể tiện nhắc với họ về việc chúng ta đang tìm kiếm đối tác không? Thậm chí, nếu được, có thể xin họ in số điện thoại của chúng ta lên báo."
Quả là một suy nghĩ thật kỹ lưỡng và chu đáo, nhất là khi Diệp Minh chỉ mới bắt đầu tìm hiểu về những công việc này chưa bao lâu.
Tuy nhiên, Tô Nhuyễn chưa vội biểu lộ cảm xúc, chỉ nói: "Không tệ. Nếu mọi người đều cảm thấy ổn, vậy cứ làm theo ý cậu."
Thấy ý kiến của mình được chấp thuận, Diệp Minh lập tức hào hứng ra mặt: "Sản phẩm của chúng ta nhất định sẽ bán chạy như tôm tươi!"
Ba nữ nhân công nghĩ đến những món đồ trang sức chất đống ở xưởng, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Họ thật sự rất hy vọng có thể tiếp tục công việc này thêm thật lâu.
Mọi chuyện cứ thế được quyết định. Triệu Lôi lập tức liên lạc với bên tạp chí, hẹn thời gian và địa điểm cụ thể.
Cuối tuần, đường Giải Phóng tấp nập và náo nhiệt lạ thường. Trong thời đại còn chưa có điện thoại thông minh, các kênh truyền hình vẫn phát sóng theo giờ cố định, nên việc dạo phố là hoạt động giải trí phổ biến nhất của học sinh và người lao động vào ngày nghỉ.
Tô Nhuyễn đến hơi sớm, chậm rãi tản bộ về phía cửa hàng của mình.
Triệu Lôi làm theo đề xuất của Diệp Minh, hẹn thời gian vào cuối tuần trùng với ngày nghỉ của Tô Nhuyễn, tức là ngay hôm nay.
Ở thời điểm đó, việc phóng viên phỏng vấn vẫn còn là chuyện tương đối hiếm lạ. Lựa chọn đúng thời gian và địa điểm hoàn toàn có thể biến cuộc phỏng vấn thành một chiến dịch quảng bá hiệu quả.
Tóm lại, chỉ với một cuộc phỏng vấn, Diệp Minh đã tận dụng mọi yếu tố đến mức tối đa, thể hiện khả năng nhạy bén đáng kinh ngạc.
Tô Nhuyễn nghĩ cậu ta còn khá trẻ, nhân tiện bây giờ chưa quá bận, cô muốn đưa cậu ta đi học thêm về quản lý hoặc marketing. Chỉ là không biết liệu bây giờ đã có các lớp học chuyên sâu về mảng này chưa.
Từ xa, Tô Nhuyễn đã nhìn thấy một cửa hàng đang bày biện gì đó mà thu hút sự chú ý lạ thường. Ven đường, có mấy nữ sinh đang nhiệt tình phát tờ rơi, khiến người đi đường đều nán lại và hướng về phía đó.
Đến gần hơn, cô nhìn thấy trên tấm biển viết bốn chữ to rõ ràng: "Thời trang Thanh Dương". Tô Nhuyễn nhướng mày, trong lòng chợt dấy lên một dự cảm không lành...
Quả nhiên, ngay sau đó cô đã nghe thấy giọng của Tô Thanh Thanh: "Thời trang Thanh Dương hôm nay khai trương, đang có chương trình khuyến mãi lớn: mua hai tặng một! Đừng bỏ lỡ cơ hội hấp dẫn này khi ghé ngang qua!"
Mặt tiền cửa hàng không hề nhỏ, vậy mà hiện tại người bên trong đã chen chúc chật ních. Tô Thanh Thanh đứng ngoài cửa lớn tiếng rao hàng, còn Hoắc Hướng Dương và Hoắc Hướng Mỹ thì ở bên trong hối hả lấy quần áo cho khách.
Tô Nhuyễn thoáng nghe thấy tiếng một cô gái, hình như tên Tiểu Liên, đang nói: "Anh Hướng Dương, lấy giúp em chiếc quần jean này cỡ L ạ."
Mẹ Hoắc đứng ở quầy thu tiền, cười tít mắt, miệng không ngớt.
Đúng là chiêu trò... lại để cả mẹ Hoắc ra quầy thu tiền, chậc chậc...
Cứ như có giác quan thứ sáu mách bảo, Tô Thanh Thanh đột ngột quay đầu nhìn về phía cô. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô ta đắc ý hừ lạnh một tiếng.
Vì nắm rõ xu hướng phát triển thị trường tương lai, Tô Thanh Thanh nhất quyết yêu cầu Hoắc Hướng Dương thuê mặt bằng trên con phố này. Cô ta đã vạch ra kế hoạch, đợi kiếm đủ tiền rồi sẽ thâu tóm luôn cả mặt bằng này. Chỉ mười năm nữa thôi, dù không kinh doanh quần áo nữa, mỗi năm họ vẫn có thể ung dung thu về hàng chục vạn từ tiền cho thuê, chẳng cần làm gì.
Hôm nay là ngày thứ hai cửa hàng khai trương, Tô Thanh Thanh đã áp dụng những chiêu trò marketing hiện đại, khiến tình hình buôn bán vô cùng sôi động và tốt đẹp. Chỉ riêng ngày đầu khai trương hôm qua, doanh thu của họ đã đạt tám ngàn tệ, lợi nhuận ít nhất bốn ngàn tệ!
Nghĩ đến cửa hàng trang sức nhỏ xíu của Tô Nhuyễn, cô ta khẽ chậc lưỡi, e rằng có làm quần quật cả ngày cũng chỉ kiếm được vài trăm tệ là cùng.
Hừ, quả nhiên không có Hoắc Hướng Dương chống lưng, Tô Nhuyễn chẳng làm nên trò trống gì!