Khi Tô Nhuyễn mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lên cao, đồng hồ quả lắc trên tường đã điểm mười giờ sáng.
Trong phòng tràn đầy không khí lạnh lẽo, chắc là lò than đã tắt từ lâu. Bình thường cô đều dậy từ sáu giờ để thêm than vào bếp…
Nghĩ đến đây, hai má cô nóng bừng lên.
“Tỉnh rồi à?” Tiếng cười trầm ấm truyền đến từ phía trên đầu, chiếc chăn bị kéo lên, che kín mít làn da mềm mại của cô, đồng thời cũng kéo cô vào lồng n.g.ự.c nóng như lửa của anh.
Da thịt kề sát nhau không hề có chút ngăn cách, Tô Nhuyễn bị ép ngửa đầu, lập tức trông thấy yết hầu Lộc Minh Sâm khẽ động đậy. Cô vô thức nuốt nước miếng.
Không phải vì thèm khát, mà là vì sợ hãi.
Khi rời giường, cô cứ tưởng rằng mình sẽ tan xương nát thịt mất…
Lộc Minh Sâm cúi đầu, một lần nữa ngậm lấy môi cô, dịu dàng nhấm nháp, mang theo sự vỗ về và trấn an. Nhưng anh kịp thời dừng lại trước khi dục vọng bùng lên, bởi anh hiểu cô mới là lần đầu tiên.
Để không tự làm khó bản thân, anh xoay người rời giường: “Em ngủ thêm lát nữa đi, anh đi nhóm lửa.”
Tô Nhuyễn nhìn hai vệt đỏ hằn trên lưng trần của anh, không nhịn được che mặt xấu hổ, lại rúc sâu vào chăn.
Với sự nhạy bén của mình, đương nhiên Lộc Minh Sâm biết ánh mắt cô đang dõi theo cái gì. Anh sờ lên vết răng còn hằn trên cổ, khẽ cười trêu chọc: “ Đúng là không chịu thiệt chút nào.”
Tô Nhuyễn nhô đầu ra trừng anh, trong lòng thầm phản bác: "Rốt cuộc là ai mới chịu thiệt chứ?"
Lộc Minh Sâm không nhịn được lại cúi người trao cho cô một nụ hôn thật sâu, sau đó mới xoa đầu cô, đứng dậy đi nhóm bếp lò.
Khi Tô Nhuyễn thức dậy đã là mười một giờ. Rửa mặt xong, cô đi chuẩn bị bữa trưa với món mì. Nước dùng tối hôm qua vẫn còn dư một ít, vừa vặn đủ cho hai người dùng thay cơm trưa.
Khi cô nấu nướng, Lộc Minh Sâm cầm chổi và giẻ lau dọn dẹp một lượt khắp phòng, từ trong ra ngoài.
Sau khi xong việc, anh lại tìm cớ quấn quýt bên Tô Nhuyễn, đứng nhìn cô cán bột.
Nhìn một lát, anh hỏi: “Cần anh giúp không?” Nói xong, ánh mắt anh đầy ẩn ý nhìn vào vòng eo thon gọn của cô.
Tô Nhuyễn khẽ kêu lên một tiếng, eo cô vẫn còn hơi đau nhức. Cô giận dỗi lườm kẻ đã gây ra tội tình: “Không cần, tránh ra!”
Lộc Minh Sâm tránh ra, nhưng lại vòng ra sau lưng ôm lấy eo cô: “Mai chúng ta về nhé? Lái xe về đi?”
Tô Nhuyễn quay đầu lại nhìn anh: “Anh có ổn không đó? Hay là nghỉ ngơi thêm một ngày nữa?”
Lộc Minh Sâm lười biếng liếc cô, giọng nói nhiều hàm ý: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh không được sao?”
Tô Nhuyễn:…
Má Tô Nhuyễn lại ửng hồng. Cô huých khuỷu tay về phía sau: “Đang nói chuyện nghiêm túc đó.”
Lộc Minh Sâm dễ dàng giữ cô lại, còn hùng hồn đáp trả: “Anh không đứng đắn chỗ nào? Cái đầu nhỏ của em lúc nào cũng nghĩ lung tung vậy hả?”
Tô Nhuyễn tức giận tung chân đá anh một cái…
Cơm nước xong xuôi, cuối cùng dưới sự thúc giục không ngừng của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn vẫn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Anh chàng này đã cất hết than củi vào túi nhựa rồi, chỉ để lại số lượng đủ dùng cho hôm nay.
Tô Nhuyễn không hiểu nổi: “Anh gấp gáp như vậy làm gì?”
Lộc Minh Sâm không chút để ý, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ em không vội về gặp mẹ em sao?”
Tô Nhuyễn:…
Nói cứ như cô là đứa con bất hiếu vậy.
Sau khi thu dọn xong xuôi, hai người lại vội vàng tới tứ hợp viện thăm dì Phúc.
Ngày kia xưởng cũng nghỉ, đa số mọi người đều về nhà ăn Tết. Vốn dĩ Tô Nhuyễn định dẫn dì Phúc theo, cùng nhau về tỉnh Đông Lâm.
Nhưng dì Phúc lại không muốn đi. Nếu chỉ có một mình, có thể bà sẽ đi cùng, nhưng bây giờ Triệu Lôi và Hoàng Tiểu Thảo muốn ở lại tứ hợp viện ăn Tết, nên dì Phúc cũng không muốn đi nữa, bà ấy vẫn thích ở một mình hơn.
Tô Nhuyễn không cưỡng ép, dì Phúc đã đến tuổi này rồi, tất nhiên ở đâu thoải mái thì cứ ở đó thôi.
Chỉ là không ngờ khi hai người bất ngờ báo ngày mai sẽ về, dì Phúc đã sốt sắng chuẩn bị đủ thứ đồ đạc mang về cho Lý Nhược Lan.
Sau khi rời khỏi nhà dì Phúc, cả hai đi thẳng đến trung tâm thương mại. Về quê ăn Tết, tất nhiên phải mua chút đặc sản của Yến Thành mang về làm quà. Cứ thế, họ bận rộn đến gần tối mới trở về khu tập thể gia đình quân nhân.
Tô Nhuyễn mệt rã rời, rửa mặt xong thì trực tiếp lăn ra giường, định bụng ngủ ngay. Thấy Lộc Minh Sâm vươn tay sang, cô cảnh giác lăn mình sang bên cạnh: “Mai còn phải về nhà đó, mệt lắm.”
Lộc Minh Sâm vươn dài cánh tay, kéo cô trở lại. Bàn tay anh chậm rãi xoa bóp eo cô, miệng thì trách cứ: “Anh lại là đồ cầm thú trong mắt em sao?”
Tô Nhuyễn khó mà nói ra rằng những người đàn ông cô từng biết, khi mới "khai trai" đều rất... "cầm thú". Thấy Lộc Minh Sâm vẫn giữ đúng chừng mực, thực sự nghiêm túc mát xa cho mình, lại nghĩ đến ngoại trừ những lúc nào đó, thì thời gian còn lại anh đúng là vô cùng chu đáo. Dần dần, cô cũng thả lỏng cảnh giác: “Vậy, ngủ nhé.”
Lộc Minh Sâm xoa bóp xong, vỗ nhẹ lưng cô, nói: “Ngủ đi em… Dưỡng sức nộp thuế.”
Tô Nhuyễn không chút nghi ngờ anh, cũng vì quá mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ với hơi thở đều đều.
Cô không hề hay biết, Lộc Minh Sâm đã vươn tay vuốt ve cơ thể mềm mại của mình, ánh mắt như nhìn con mồi sắp sa lưới.
Điều kiện ở đây vẫn còn quá kém, không thể nào tận hưởng trọn vẹn. Thôi thì đành nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ về nhà…
Lộc Minh Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng mổ một ngụm lên môi cô, khóe miệng khẽ nhếch, nhắm mắt lại. Ừm, tạm thời cứ giấu tài đã.