Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 7: Ai thua ai thắng vẫn chưa biết trước

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

"Nhuyễn Nhuyễn, cháu nghe lời bà nội, đừng bao giờ để con hồ ly tinh kia lừa gạt. Trên đời này không có ai ngoan độc hơn cô ta, biết luồn cúi hơn cô ta đâu. Khi cháu còn nhỏ như vậy, vì muốn trở về thành phố cô ta đã có thể thông đồng với người khác vứt bỏ cháu, bây giờ lại tới tìm cháu chắc chắn là có ý đồ không tốt!"

Nhìn biểu cảm hung tợn của bà cụ Tô, đột nhiên Tô Nhuyễn cảm thấy rất buồn cười.

Cô vẫn luôn cho rằng, bà cụ Tô là người duy nhất thương cô thật lòng trong nhà, nhưng trên thực tế, nỗi hận thù trong lòng cô, phần lớn đều do những lời lẽ, sự dạy dỗ của bà cụ mà thành.

Đời trước, sau khi cô nhận lại mẹ ruột Lý Nhược Lan, tuy rằng biết Lý Nhược Lan và các cậu đã ngấm ngầm răn đe, dạy bảo người nhà họ Tô, nhưng ở trước mặt cô, người nhà họ Lý chưa bao giờ nói xấu một lời nào về nhà họ Tô, bao gồm cả Tô Văn Sơn. Chẳng qua là vì họ muốn cô cảm thấy mình được yêu thương, rằng tình cảm của Tô Văn Sơn, dù có phần cố chấp và biến tướng, nhưng không phải lợi dụng mà thực tâm thương yêu cô – một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong sự chờ mong của mọi người.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được tình yêu thương được che chở kỹ lưỡng từ người lớn, nhưng chỉ vì sự dối trá của nhà họ Tô mà cô đã bỏ lỡ cả cuộc đời mình …

Tô Nhuyễn vuốt ve chiếc váy trong tay. Lý Nhược Lan chưa từng nói bà ấy đã phải trả giá nhiều đến nhường nào vì cô. Đời trước, cô vẫn luôn cho rằng sau khi mình gả tới thành phố, ở gần nhà họ Lý, Lý Nhược Lan mới bắt đầu âm thầm chú ý tới cô, rồi một lần nữa nảy sinh ý muốn gần gũi cô.

Bây giờ nghĩ lại, Tô Văn Sơn ném cô cho bà cụ Tô mà gần như chẳng màng đến, ngay cả cô mấy tuổi rồi ông ta còn không biết, đã đi học chưa cũng không rõ, vậy tại sao ông ta lại có thể vừa đúng lúc mua cho cô cặp sách, mua cho cô từ điển, mua cho cô quần áo… Hẳn là những thứ ấy đều do Lý Nhược Lan chuẩn bị. Hóa ra dù bị cô từ chối, Lý Nhược Lan lại vẫn luôn âm thầm dõi theo cô, từ nhỏ đến lớn…

“Nhuyễn Nhuyễn?” Thấy Tô Nhuyễn có vẻ rất thích chiếc váy kia, bà cụ Tô nhíu mày tỏ vẻ chán ghét: “Không phải Thanh Thanh đã nói rồi sao? Con bé bị ép buộc mới mua nó thôi. Chồng thứ hai của con bé ấy là người có tiền, một trăm đồng bạc đối với họ chẳng qua là hạt muối bỏ bể, giống như ban ơn kẻ ăn mày mà thôi.”

“Cháu đừng học mẹ mình mà vì đồng tiền làm mờ mắt. Người nhà họ Tô chúng ta phải có cốt khí, đừng để chút lợi lộc nhỏ bé này mua chuộc, cháu có hiểu không?”

“Bị ép mua mà sao lại vừa vặn đến vậy?” Tô Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía bà cụ: “Cha cháu căn bản không biết kích cỡ của cháu nhỉ? Còn nữa, không phải mọi người đều nói không biết bà ấy ở đâu à? Sao bà nội lại biết bà ấy gả tốt, gả cho người có tiền?”

Giọng Tô Nhuyễn rất bình thản, thậm chí còn có chút lười biếng. Bà cụ Tô nghe xong lại căng thẳng, con bé này nói vậy là có ý gì? Không phải muốn đi tìm Lý Nhược Lan đấy chứ?

Nghĩ tới đây, bà cụ càng cố tình nói xấu: “Bà biết cô ta ở đâu, cô ta và cha con đều làm việc trong ngành giáo dục, lại cùng một thành phố, khi họp hành luôn có cơ hội gặp phải. Mỗi lần nhìn thấy cha cháu cô ta đều tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, còn nói may mà đã bỏ rơi cháu, nếu không mang theo một đứa nhỏ bên người sao có thể tái giá tốt như vậy …”

“Bà với cha cháu vẫn luôn giấu giếm không nói, vì sợ cháu đau lòng.” Bà cụ chân thành khuyên nhủ: “Bé con, nghe lời bà nội, đừng đi tìm con hồ ly tinh kia. Khi cháu còn nhỏ như vậy đã có thể bỏ rơi, bây giờ cháu đã gần hai mươi, lấy đâu ra tình cảm? Người phụ nữ kia rất thực dụng, đột nhiên muốn tìm cháu về chắc chắn không có ý tốt, đừng để lúc đó lại bị cô ta bán…”

“Được rồi, bà nội yên tâm.” Tô Nhuyễn chậm rãi mở miệng cắt lời bà cụ, trong giọng điệu còn ẩn chứa sự trào phúng khó che giấu: “Đâu đến lượt bà ấy bán cháu…”

Tô Văn Sơn mới là người đầu tiên muốn bán cô.

Nghĩ tới hôn sự với nhà họ Lộc, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng bà cụ. Bà cụ muốn biện minh vài câu giúp Tô Văn Sơn, nhưng nhìn sắc mặt của Tô Nhuyễn, cuối cùng chỉ thở dài bất đắc dĩ: “Sao cháu vẫn nhớ chuyện này thế? Bây giờ không phải đã tìm cho cháu Hoắc Hướng Dương rồi sao?”

“Con gái phải rộng lượng một chút, rộng lượng mới được nhà chồng yêu thích.”

Tô Nhuyễn khẽ cười, đáp: “Cháu biết rồi, ấy là bởi vậy nên bà nội mới thương thím Hai và Thanh Thanh nhất.”

Bà cụ Tô cứng họng, chẳng nói chẳng rằng thêm nữa, cứ thế hầm hừ bỏ ra ngoài.

Tô Thanh Thanh nghe xong bỗng thấy lòng dạ bồn chồn khó tả, thái độ châm chọc của Tô Nhuyễn lúc này, sao mà giống hệt cái cách cô ta đối xử với nhà họ Tô ở kiếp trước vậy không biết!

“Chị?” Cô ta đưa chiếc váy trên tay qua, dò hỏi: “Nếu chị không vừa ý chiếc kia, vậy mặc chiếc này xem sao? Đây là chiếc em mới sắm hôm trước lúc lén lút lên thành phố, còn chưa diện lần nào đâu đấy!”

Tô Nhuyễn liếc nhìn cô ta, thản nhiên đáp: “À, chính là cái bận cô lén lút chạy lên phố, thêu dệt chuyện tôi đã có người yêu và tháng sau sẽ đi lấy chồng đó sao?”

Tô Thanh Thanh:……

“Em… Em chỉ sợ chị chẳng có bộ cánh nào ra hồn để diện thôi mà.”

“Thật ư?” Tô Nhuyễn liếc cô ta một cái, môi khẽ cong lên một nụ cười mỉa mai: “ Tôi chẳng tin lời cô nói.”

Tô Thanh Thanh:……

Dẫu đã quen với cái giọng điêu ngoa, đá đểu của Tô Nhuyễn, nhưng Tô Thanh Thanh vẫn cảm thấy tức nổ đom đóm mắt.

Với cái tính nết chẳng ai ưa nổi ấy, nếu không phải nhờ cái vận may trời ban, làm sao mọi việc cứ suôn sẻ đâu vào đấy thế được chứ?

Đến khi thấy Tô Nhuyễn chậm rãi gấp gọn chiếc váy đỏ rồi cẩn thận cất vào, Tô Thanh Thanh không khỏi nhíu mày lại.

Cứ theo tính nết của Tô Nhuyễn, thì mọi thứ liên quan tới Lý Nhược Lan, cô ta hẳn phải vứt bỏ không chút đắn đo mới phải. Vậy mà giờ đây, cô ấy chẳng những không bỏ, còn bình thản giữ lại, thậm chí có vẻ trân quý nữa chứ?

Bỗng chốc, một ý nghĩ m.ô.n.g lung chợt xẹt qua đầu cô ta: Chẳng lẽ Tô Nhuyễn cũng đã sống lại?

Nếu quả thực như vậy, Tô Nhuyễn đã biết tỏng mục đích của mình ngày hôm nay rồi thì c.h.ế.t dở! Dẫu sao, Tô Nhuyễn mới là người rõ Hoắc Hướng Dương hơn ai hết.

Nghĩ tới đây, Tô Thanh Thanh lập tức bồn chồn đứng ngồi không yên. Cô ta cũng chẳng dám dây dưa gì đến chuyện váy vóc nữa, chỉ nói qua loa vài câu lấy lệ rồi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về gian phòng phía đông.

Tô Nhuyễn dõi theo bóng lưng khuất dần của đối phương, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đầy trào phúng.

Dù cho Tô Nhuyễn cũng trọng sinh thì đã sao chứ? Kiếp trước, Hoắc Hướng Dương cũng đã từng dành lời khen ngợi cho mình cơ mà, chẳng qua là Tô Nhuyễn đã nhanh chân chiếm mất cơ hội trước thôi.

Chỉ cần Hoắc Hướng Dương không sống lại, thì vị thế ban đầu của hai người bọn cô đều ngang bằng, ai thắng ai bại còn chưa ngã ngũ đâu.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 7: Ai thua ai thắng vẫn chưa biết trước