Cảm giác được giải thoát hoàn toàn khiến tâm trạng Tô Nhuyễn rất vui vẻ, khi nhìn về phía ba người kia, cô cũng cho họ một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn.
Hoắc Hướng Dương trông thấy đôi mắt rực rỡ sáng lấp lánh của Tô Nhuyễn, trái tim đập lỡ một nhịp, giọng nói vô thức mềm mỏng dịu dàng hơn: “Tô Nhuyễn.”
Bà Hoắc không nhịn được khen ngợi: “Nhà họ Tô đúng là biết nuôi dạy con gái có khác, người nào cũng xinh đẹp như hoa cả.”
Bà cụ Tô cười không khép được miệng, khen lại: “Nói tới chuyện nuôi dạy, nhà họ Hoắc các vị mới là người biết nuôi dạy hơn nhiều, nghe nói con trai trong nhà vô cùng có tiền đồ…”
Hai bên khen tặng nhau không dứt, cũng thuận thế hàn huyên chuyện gia đình.
Suốt cả quá trình giống hệt như dự đoán của Tô Nhuyễn, nhị phòng nhà họ Tô dù có tâm tư gây rối nhưng sau khi Tô Nhuyễn đem trà lên, gần như không còn cơ hội thể hiện nào.
Ngược lại Tô Thanh Thanh giống con nai nhỏ hoạt bát linh động, luôn tìm cách để người ta nhận ra sự hiện diện của mình, bày ra sức hút cá nhân khắp mọi nơi.
Liêu Hồng Mai cũng cố hết sức nâng đỡ, bà ta càng nhìn Hoắc Hướng Dương càng ưng ý, chỉ nói riêng vẻ ngoài cao lớn, hiên ngang, lông mày rậm mắt sáng thôi đã khó có được rồi, mấu chốt là bản thân anh ta còn vô cùng có tương lai.
Tuy rằng Liêu Hồng Mai cảm thấy có công việc chân chính tốt hơn, nhưng sau khi nghe Hoắc Hướng Dương nói tới ông chủ ở phương nam, nói tới thu nhập của anh ta, nút thắt duy nhất trong lòng cũng được tháo gỡ.
Quan trọng nhất là, bà Hoắc là người biết điều, Hoắc Hướng Mỹ cũng chân thật đáng mến.
Phải biết rằng đối với phụ nữ mà nói, cuộc sống có tốt hay không, phải xem mẹ chồng và em cô có dễ ở chung hay không.
So sánh như vậy, nhà họ Lộc ngoại trừ là người thành phố, có thể cho con gái bà ta hộ khẩu thường trú tại thành phố và một công việc ổn định ra, tất cả những mặt khác đều kém xa, Lộc Minh Sâm còn là người bị liệt.
Phía bên này thím Triệu vô cùng cố gắng khéo léo lái câu chuyện sang Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn và Hướng Dương đều học Nhất Trung nhỉ? Hai đứa có quen biết nhau không?”
Phía bên kia, bà thím Liêu Hồng Mai nhanh chóng tiếp lời thím Triệu, cười tủm tỉm nói: “Thanh Thanh nhà chúng tôi chỉ nhỏ hơn Nhuyễn Nhuyễn mấy tháng, cũng học Nhất Trung. Con bé còn nói Hướng Dương là ngôi sao của trường mình, được nhiều nữ sinh mến mộ lắm, năm đó còn không ít lần đi xem cậu ấy chơi bóng rổ…”
Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Thanh Thanh với gương mặt ửng hồng, khẽ mỉm cười. Được con gái sùng bái và yêu thích luôn là chuyện khiến đàn ông thấy sung sướng.
Liêu Hồng Mai thấy Hoắc Hướng Dương đã bị lôi kéo, càng ra sức hơn. Sau đó, dù thím Triệu có mở ra đề tài nào, bà thím đều có thể bắt đầu bằng câu “Thanh Thanh nhà chúng tôi …”.
Sau khi giao lưu một hồi, nhà họ Hoắc đã hiểu tường tận về Tô Thanh Thanh, còn Tô Nhuyễn thì sao? Cũng tiện thể hiểu thêm được đôi chút.
Liêu Hồng Mai tỏ vẻ thương hại: “… Anh trai con bé làm ở phòng giáo dục, hôm nay có lãnh đạo xuống thị sát. Mẹ là mẹ kế, đứa nhỏ này từ bé tới lớn vẫn luôn đi theo bà nội, ở cùng chúng tôi …”
……
“… Vì mẹ kế mà con bé không ít lần gây gổ với cha mình. Tôi nhớ rõ có lần con bé còn ném hỏng chiếc bút máy cha nó thích nhất, nhưng ông ấy vẫn không để ý tới. Ai… Đáng thương, chỉ hy vọng có người thật lòng thương Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta …”’
…
“… Mẹ kế kia nào dám về đây, ngay cả hai đứa bé sinh sau này cũng không dám cho về. Ở nhà chúng tôi, Nhuyễn Nhuyễn chính là cô bé bướng bỉnh, được chiều chuộng nhất…”
Thím Triệu từng mai mối cho không ít đám, lập tức nghe ra được điểm khác thường. Lời này chẳng phải biến tướng nói Tô Nhuyễn không được nhà mẹ đẻ coi trọng, tính tình ngang bướng lại còn lòng dạ hẹp hòi sao?
Bà ấy định cứu vãn vài lần, nhưng lần nào cũng bị Liêu Hồng Mai nhanh miệng lướt qua. Cuối cùng, bà ấy không thể không nhíu mày nhìn về phía bà cụ Tô dò hỏi: Nhị phòng nhà họ Tô làm sao thế này?
Vì Tô Thanh Thanh phải gả cho kẻ tàn phế, nên không muốn thấy Tô Nhuyễn được sống hạnh phúc sao?
Đúng là chuyện nhị phòng có thể làm ra được.
Trong lòng bà cụ Tô cũng đầy lửa giận, mở miệng cắt ngang cuộc nói chuyện vui vẻ giữa mẹ Hoắc và Liêu Hồng Mai: “Hồng Mai, thời gian không còn sớm nữa, đi nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm đi.”
Sau đó lại nói với Tô Thanh Thanh đang bàn chuyện dưỡng sinh và bí quyết giữ gìn vẻ ngoài cho người lớn tuổi với Hoắc Hướng Mỹ: “Thanh Thanh, cháu qua nhà chú Ba mua chút thịt mang về.”
Tô Thanh Thanh cười nói: “Bà nội quên rồi à? Hôm qua bà đã cố ý dặn chú Ba giữ lại thịt ngon cho nhà chúng ta, sáng nay chú ấy đã mang tới rồi.”
“Cháu còn mua thêm hai con cá nữa cơ.” Nói xong, cô ta lướt qua chiếc đồng hồ treo trên tường, nghịch ngợm nghiêng đầu nói với Hoắc Hướng Dương và Hoắc Hướng Mỹ: “ Tôi nấu cá ngon tuyệt đó, hôm nay để hai người nếm thử tay nghề của tôi nhé.”
Liêu Hồng Mai lập tức chêm vào: “Không phải tôi khoe đâu, Thanh Thanh nhà chúng tôi nấu cơm khéo cực, con bé từ nhỏ đã chăm chỉ rồi.”
Thím Triệu cười tủm tỉm: “Còn không phải sao, Thanh Thanh sắp gả tới thành phố rồi, nhà chồng bên kia lợi hại cực, không chăm chỉ sao được.”
Ba người nhà họ Hoắc đều sửng sốt, mẹ Hoắc kinh ngạc hỏi: “Thanh Thanh đã tìm được nhà chồng rồi ư?”
Ánh mắt nhiệt thành kia lập tức nguội lạnh.
Trong lòng Tô Thanh Thanh thầm mắng thím Triệu nhiều chuyện, nhưng cô ta đã có chuẩn bị trước. Trên mặt cô lập tức lộ ra biểu cảm bi thương, cố làm ra vẻ kiên cường đáp: “Vâng.”
Nụ cười hiện tại tương phản rất lớn so với nụ cười hoạt bát vừa rồi, vừa nhìn đã biết là đang nhắc tới chuyện đau lòng.
Còn khiến ba người nhà họ Hoắc tò mò, gả tới thành phố không phải chuyện đáng để cao hứng sao?
Liêu Hồng Mai thở dài một hơi: “Người ta là bộ đội, chỉ là không may bị thương tật…”
Tô Thanh Thanh vội vàng cúi đầu, Hoắc Hướng Dương thoáng liếc thấy khóe mắt cô ta ửng đỏ, trong lòng khẽ dấy lên chút xót xa.
Thím Triệu tức đến tím mặt vì hành động của hai mẹ con nhà này, có ai ép Tô Thanh Thanh phải gả đi đâu cơ chứ?
Vốn dĩ là hôn sự của Tô Nhuyễn, vậy mà bọn họ lại tranh giành về, bây giờ còn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ như bị ép buộc, chẳng khác nào vừa ăn cướp vừa la làng!
Nhưng người nhà họ Hoắc đâu có hiểu rõ ngọn ngành, vì thế Tô Thanh Thanh lại ra sức thể hiện vẻ kiên cường, lạc quan khi đối mặt với số phận bi thảm, khiến người nhà họ Hoắc không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Đợi đến khi nếm thử món cá cô ta nấu, Hoắc Hướng Mỹ lại càng tiếc hận, còn Hoắc Hướng Dương thì ánh mắt đã không còn kìm được mà cứ ngầm dõi theo Tô Thanh Thanh rồi.