Cô Vợ Nhát Gian Của Phản Diện

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bùi Tẫn… thật sự để tâm đến tôi sao?

Tin tức “công chúa nhà họ Ôn” kết hôn với thái tử nhà họ Cố nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Ai ai cũng gửi lời chúc phúc.

Trong nhóm chat gia đình, Ôn Uyển đặc biệt tag tôi:

“Noãn Noãn ơi, Tu Minh bận quá trời, mà cậu thì có kinh nghiệm cưới hỏi rồi, ngày mai đi xem váy cưới với mình nha?”

“Nhuyễn Nhuyễn là tốt nhất, chắc chắn sẽ đồng ý đúng không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, cả đám người trong nhóm đã vội vàng đồng ý thay.

Mẹ tôi:

“Uyển Uyển nói gì vậy, con là công chúa nhỏ của nhà họ Ôn mà, váy cưới của con tất nhiên là quan trọng nhất!”

Ba tôi:

“Được cùng Uyển Uyển đi chọn váy, đúng là phúc phần của Nhuyễn Nhuyễn nhà ta.”

...

Bọn họ vui vẻ thảo luận về váy cưới của Ôn Uyển: Váy của Ôn Uyển là do nhà thiết kế quốc tế đích thân đo ni đóng giày, bay thẳng từ nước ngoài về, còn làm ra mười mấy mẫu để chọn...

Tôi bỗng nhớ lại đám cưới của chính mình.

Không ai chúc phúc, không ai đến dự.

Chỉ có tôi và Bùi Tẫn, lặng lẽ đứng bên nhau.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy rất thấu hiểu “Ôn Nhuyễn” nguyên chủ của thân thể này trong kịch bản gốc.

Cô ấy là người chưa từng thật sự được yêu thương.

Chỉ vì vài câu đường mật của nam chính mà sẵn sàng dốc hết lòng, dâng trọn cả bản thân.

Tôi không trả lời tin nhắn.

Nhưng hôm sau, Ôn Uyển đích thân tới nhà họ Bùi.

“Ơ kìa, A Tẫn~ anh cũng ở nhà à?”

“Vì tình bạn của chúng ta, anh cho em mượn Nhuyễn Nhuyễn một hôm nha, anh cứ yên tâm đi, em sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt!”

Cô ấy làm nũng với Bùi Tẫn, miệng cười ngọt ngào, giọng điệu thân thiết.

Bùi Tẫn cầm báo, không nhìn cô ấy lấy một lần, quay sang hỏi tôi:

“Em có muốn đi không?”

Ôn Uyển nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nóng rực khiến tôi hơi mất tự nhiên.

“Ừm... đi cũng được.”

Dù sao ở nhà cũng chán, đi chơi một chút cho khuây khoả.

Bùi Tẫn lạnh nhạt dặn dò:

“Chú ý an toàn.”

Ôn Uyển chu môi cười:

“Yên tâm đi A Tẫn, em sẽ không có chuyện gì đâu ~”

Tới tiệm váy cưới lộng lẫy rực rỡ, tôi mới để ý trên cổ Ôn Uyển là sợi dây chuyền sapphire đính kim cương.

18 viên đá sáng lấp lánh, lóa cả mắt.

Không phải kiểu đẹp bình thường mà là kiểu đẹp kèm theo “giá vài căn nhà.”

Tôi cảm thán:

Không hổ là nữ chính. Số đúng là đỏ như son.

Cô ấy thấy tôi ngẩn người thì tháo dây chuyền ra, cười:

“Đẹp đúng không? Em đã nói không cần tặng món đắt thế đâu, nhưng anh ấy cứ bảo đây là quà chúc phúc nhân dịp cưới. Hầy, vẫn cố chấp y như trước kia …”

Bình luận bùng nổ:

【Bé cưng vừa xinh vừa tốt bụng! Lo Nhuyễn Nhuyễn ở nhà một mình buồn nên mới rủ đi cùng. Mà nhìn mặt nhóc nhát gan kìa ghen tỵ thấy rõ!】

【Không ghen mới lạ! Bé cưng là bạch nguyệt quang của phản diện, còn được tặng dây chuyền hàng hiệu triệu đô. Nhóc nhát gan chắc tức phát khóc mất!】

【Có phải mỗi tôi thấy nữ chính “ trà xanh” không? Bùi Tẫn dặn “chú ý an toàn ” rõ là nói với nhóc nhát gan, mà cô ta làm như là nói với mình còn bày đặt đảm bảo nữa chứ. Thật biết ra vẻ lắm!】

【Mà kỳ thật á, chọn váy cưới là chuyện quan trọng thế cơ mà? Nam chính đâu rồi? Không đi cùng nữ chính à? Sao cứ thấy có gì đó mờ ám sắp xảy ra...】

Bình luận đúng là quá toàn diện, chỉ cần dựa vào mấy cái bình luận thôi tôi gần như hiểu được tình hình hiện tại.

Tôi vừa đọc xong dòng cuối cùng, thì bên cạnh bùm một tiếng nổ lớn.

“Ôn Uyển đâu?! Chúng tôi chỉ cần Ôn Uyển!”

Mấy tên cướp bịt mặt đạp cửa xông vào.

Nhân viên hoảng sợ chạy tán loạn.

Tôi cũng cắm đầu bỏ chạy, nhưng bị Ôn Uyển giữ chặt lại.

“Nhuyễn Nhuyễn, cậu sẽ cứu tớ đúng không?”

Tôi thấy rõ ánh mắt hung hiểm của cô ta lòng thầm kêu không ổn!

Tôi cố vùng ra chạy, nhưng chân như mềm nhũn, không cách nào cử động.

“Cô ấy là Ôn Uyển! Cô ấy mới là người các anh muốn!”

Tôi bị đẩy ra.

Trước khi ngất đi, tôi cố giơ ngón giữa về phía cô ta.

“Má cô chứ...!”

Tôi mơ thấy một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, Ôn Nhuyễn lại mưu hại Bùi Tẫn, nhưng bị anh phản đòn.

Ngay trong lễ cưới, Bùi Tẫn đột ngột cướp dâu, còn đánh nhau tóe lửa với Cố Tu Minh.

Khung cảnh hỗn loạn.

Ôn Uyển đau lòng kêu lên:

“Đừng đánh nữa! Em không muốn vì em mà ai bị thương cả, em đau lòng lắm…”

Chỉ một câu, Bùi Tẫn buông tay.

Anh chọn rút lui.

Ôn Uyển và Cố Tu Minh tổ chức hôn lễ rình rang.

Bùi Tẫn cả đời không lấy ai, âm thầm ở lại, mãi mãi dõi theo bóng hình bạch nguyệt quang.

Còn xác của Ôn Nhuyễn, thì bị vứt xuống biển sâu lạnh giá.

Lạnh lẽo… buốt giá đến tận xương.

Tôi lạnh run, giật mình tỉnh giấc.

Cả người tôi bị trói bằng thuốc nổ.

Cạnh bên là đám cướp ngất lịm.

Thời gian như bị đóng băng mọi thứ đang đứng im.

“Bây giờ, chỉ có tôi có thể cứu cô.”

Là tiếng của… hệ thống.

Giọng điện tử máy móc, không chút cảm xúc.

“ Nhưng điều kiện là… cô phải tiếp tục cưa đổ phản diện.”

“Nếu cô lại nhát gan như trước, tôi sẽ…”

Chưa để nó nói xong, tôi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:

“Hệ thống đại nhân, em sai rồi, em sai thật rồi!”

“Em cực kỳ khinh bỉ bản thân trước đây! Lười biếng, yếu đuối, chẳng có chút tiền đồ! Em đúng là đồ vô dụng!”

Hệ thống nghe xong, có vẻ hài lòng.

Phất tay một cái, thuốc nổ biến mất, tôi được dịch chuyển ra ngoài.

Một luồng sáng loé lên.

Trước mặt tôi hiện ra một thanh tiến độ:

Tiến độ cưa đổ phản diện: 40%

Hệ thống gật gù:

“Xem ra … cô cũng không tệ lắm.”

Cô Vợ Nhát Gian Của Phản Diện

Chương 4