Một bài hát vừa kết thúc, Vương Chiêu Đệ mới để ý thấy Lý Lan Chi đã về, mặt nó tái mét, lúng túng xin lỗi: "Dạ, dạ xin lỗi, con... con nghe thấy em trai khóc..."
Lý Lan Chi lúc này cũng hơi ngượng, hắng giọng nói: "Con đừng sợ, ta không trách con, ngược lại còn phải cảm ơn con."
Vương Chiêu Đệ đặt Thường Tiểu Mãn lên giường, được khen đến mức không biết đặt tay chân vào đâu: "Dạ, không, không cần cảm ơn, con đi đây."
Sau ngày hôm đó, bóng dáng Vương Chiêu Đệ thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Lâm, giúp chăm sóc Thường Tiểu Mãn, giành quét nhà lau nhà, ngay cả tã lót của Thường Tiểu Mãn cũng bị nó giành đi giặt.
Có Vương Chiêu Đệ giúp đỡ, Lâm Phi Ngư không cần vừa tan học là phải trông em trai, không cần giặt tã giặt quần dính phân cho em, cô bé còn có thể đến nhà Giang Khởi Mộ xem TV cùng mẹ anh, cũng có thời gian chơi với bạn bè.
Bên Lý Lan Chi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, đối với Vương Chiêu Đệ cũng không còn bài xích như trước nữa.
Hơn nữa cô cũng phát hiện con bé Vương này rất đáng thương, tuổi còn nhỏ mà chai sạn trên tay còn nhiều hơn người lớn, trên người cũng có không ít vết sẹo cũ, đây có lẽ là lý do vì sao nó lại nhút nhát tự ti và luôn tìm cách lấy lòng người khác như vậy.
Con bé này rõ ràng chưa từng được đối xử tử tế.
Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.
Rất nhanh, bước đó đã đến.
Ngày mùng chín tháng chín, Chủ tịch vĩ đại từ trần tại Bắc Kinh, cả nước để tang, toàn bộ Quảng Châu cấm mọi hoạt động giải trí.
Các lãnh đạo của nhà máy đồ hộp và nhà máy thủy tinh hẹn nhau đến, chủ đề chính chỉ có một: khuyên hòa giải.
Bí thư nhà máy đồ hộp đóng vai người xấu: "Trong thời kỳ như thế này, hai người đừng có gây chuyện cho nhà máy, ly hôn không tốt cho cả hai người lẫn nhà máy, hai người đều là người lớn rồi, trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, tuyệt đối không được bốc đồng."
Bí thư nhà máy thủy tinh đóng vai người tốt: "Hai người trước đây là hàng xóm, Minh Tùng sau này lại cứu một mạng của đồng chí Lý, điều này chẳng phải nói lên duyên phận sâu sắc của hai người sao? Giờ đây hai người đã có con rồi, nếu cứ tiếp tục gây sự, sẽ không tốt cho bọn trẻ đâu."
Bí thư nhà máy đồ hộp thở dài nói: "Trận động đất Đường Sơn lần này, hai người có biết đã c.h.ế.t bao nhiêu người không?"
Lý Lan Chi và Thường Minh Tùng ngẩn người, đều lắc đầu.
Bí thư nhà máy đồ hộp đỏ mắt nói: "Hơn hai mươi tư vạn người! Hơn mười sáu vạn người bị thương nặng, vô số đồng bào đã mất mạng trong trận động đất, khắp nơi tan hoang, nhà cửa sụp đổ, t.h.i t.h.ể nằm la liệt, tất cả người thân của Vương Chiêu Đệ đều thiệt mạng trong trận động đất, không một ai thoát được, hai người là người thân của con bé, vậy mà hết người này đến người kia lại đóng cửa từ chối nó, hai người thử đặt tay lên n.g.ự.c mà nói xem, làm như vậy lương tâm có thật sự không đau không?"
Lý Lan Chi mím môi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Cô ấy đúng là đồng tình với Vương Chiêu Đệ, nhưng vấn đề là Vương Chiêu Đệ có mẹ ruột, nếu muốn nuôi dưỡng thì phải là Thường Bổn Hoa, mẹ ruột của nó, mới phải nuôi.
Bí thư nhà máy thủy tinh tiếp lời, xoa dịu: "Tình hình của hai người chúng tôi đều đã nắm rõ rồi, tôi biết đồng chí Lý chắc chắn có thắc mắc, đứa bé đó có mẹ ruột, tại sao chúng tôi không giao đứa bé cho mẹ ruột của nó đúng không?"
Lý Lan Chi gật đầu.
Bí thư nhà máy thủy tinh tiếp tục nói: "Chúng tôi dĩ nhiên muốn giao đứa bé cho mẹ ruột của nó, đó là lựa chọn tốt nhất, cũng nên làm như vậy, nhưng đồng chí Đào bên kia đã nói rồi, nếu đưa đứa bé sang đó, anh ấy nhất định sẽ ly hôn, một khi ly hôn, cô có nghĩ đứa bé còn có thể nhận được sự chăm sóc tốt không?"
Lý Lan Chi khựng lại, rồi lắc đầu.
Với tính cách của Thường Bổn Hoa, cô ta chắc chắn sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Vương Chiêu Đệ, đến lúc đó Vương Chiêu Đệ dù không bị đánh chết, thì tuyệt đối cũng không có ngày lành.
Bí thư nhà máy thủy tinh lại nói: "Những lo ngại của đồng chí Lý chúng tôi cũng hiểu rõ, nuôi con không phải nuôi mèo nuôi chó, đứa trẻ không chỉ cần ăn uống vệ sinh, mà còn phải chịu trách nhiệm với nó cả đời, vì vậy chúng tôi đã bàn bạc rồi, chỉ cần hai người đồng ý chăm sóc đứa bé, nhà máy sẽ tăng lương cho mỗi người năm tệ, coi như trợ cấp nuôi con, ngoài ra mọi chi phí học hành của đứa bé sẽ do hai nhà máy cùng chịu, hai người thấy sao?"
Hai người mỗi người tăng năm tệ tiền lương, cộng lại là mười tệ.
Mỗi tháng mười tệ để nuôi một đứa trẻ, trong trường hợp không ốm đau bệnh tật thì quả thật là đủ rồi, huống hồ chi phí học hành còn do nhà máy gánh vác.
Nói đến nước này, nếu còn từ chối thì có phần không biết điều rồi, huống chi trong khoảng thời gian chung sống vừa qua, Lý Lan Chi cũng thực sự thương cảm cho con bé Vương Chiêu Đệ.
Thế là, hai vợ chồng làm lành.
Vương Chiêu Đệ cũng được nhà họ Thường chính thức nhận nuôi, từ đó đổi tên thành Thường Tĩnh.
Trước Tết năm 1977, Chu Chí Cường đột nhiên đưa vợ là Uông Linh xuất hiện ở nhà họ Thường.
"Anh Tùng, cầu xin anh cứu em trai."