Thường Minh Tùng ngáp một cái: “Vợ chồng mâu thuẫn chẳng phải rất bình thường sao? Cặp vợ chồng nào mà chẳng có lúc cãi vã, ngay cả răng với lưỡi còn có lúc cắn nhau nữa là.”
Lý Lan Chi vẫn cảm thấy không đúng lắm: “ Tôi cứ thấy chuyện không đơn giản như vậy, tục ngữ nói đàn ông có tiền liền đổi tính, anh nói có khi nào anh em nhà họ Chu đã làm gì có lỗi với Uông Linh không?”
Đợi mãi một lúc Thường Minh Tùng vẫn không trả lời, Lý Lan Chi không nhịn được lật người anh lại, kết quả anh đã ngủ say rồi!
Đúng là coi giọng cô như khúc nhạc ru ngủ rồi sao?
Nghe tiếng ngáy như sấm, Lý Lan Chi nhất thời tức nghẹn.
Sau khi Nhà nước ban hành chính sách cải cách mở cửa, Quảng Đông với tinh thần “dám làm người đi đầu thiên hạ” đã nhanh chóng đi theo định hướng của Nhà nước, dẫn đầu cả nước.
Để khuyến khích hơn nữa sự phát triển của kinh tế cá thể, nhân viên Cục Công thương Quảng Châu đã đến từng nhà làm công tác tư tưởng, và vào ngày 1 tháng 7 năm 1979, đã cấp lô giấy phép kinh doanh hộ cá thể đầu tiên trên toàn quốc.
Và trong đó có một suất của Chu Quốc Văn.
Sau khi biết tin, mọi người trong đại viện đều chạy đến nhà họ Chu xem náo nhiệt.
“Quốc Văn, cậu thật sự nhận được giấy phép kinh doanh rồi sao?”
“Thật là mở mang tầm mắt, bán cá mà cũng có giấy phép kinh doanh!”
“Mau đưa ra cho mọi người xem thử.”
Chu Quốc Văn cũng không giấu giếm, hào phóng đưa giấy phép kinh doanh hộ cá thể ra cho mọi người xem.
Anh còn giúp tuyên truyền: “Bây giờ Nhà nước khuyến khích kinh tế cá thể, nhân viên cục công thương nói, bất kể là bán cá, bán quần áo, hay mở tiệm tạp hóa bán xì dầu, đều có thể đi làm giấy phép kinh doanh hộ cá thể, phí rất rẻ, nhà nào có hứng thú hoặc có gì không hiểu thì có thể đến hỏi tôi.”
Mọi người chuyền tay nhau tấm giấy phép kinh doanh như xem một món đồ hiếm, hận không thể nhìn xuyên thấu nó.
Một số người cảm thán thời đại thực sự đã thay đổi, trước đây kinh tế tập thể không cho phép cá nhân mua bán đồ đạc, nếu bị bắt thì không xong rồi. Cũng có người vẫn cho rằng thân phận hộ cá thể thật đáng xấu hổ, không bằng làm công nhân có thể diện hơn, cũng có người nhạy bén ngửi thấy mùi cơ hội kinh doanh.
Chẳng bao lâu sau, ngay cửa đại viện số 3 đã mở một tiệm tạp hóa cá nhân nhỏ, tên rất trực tiếp và rõ ràng, gọi là Tiệm Tạp Hóa Lợi Dân.
Hàng hóa của Tiệm Tạp Hóa Lợi Dân phong phú hơn cửa hàng quốc doanh, đặc biệt là đồ ăn vặt và đồ chơi của trẻ con, đủ loại đủ kiểu. Cửa hàng còn đặt một quầy cho thuê sách ngay trước cửa, tiện cho trẻ con trong đại viện đến thuê đọc truyện tranh liên hoàn họa.
Giá cả ở Tiệm Tạp Hóa Lợi Dân rẻ hơn cửa hàng quốc doanh một chút, quan trọng là thái độ phục vụ của họ rất tốt, trẻ con chỉ xem không mua, mọi người chọn lựa lâu một chút cũng không phải lo bị mắng.
Vì vậy, đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn cũng thích đến đó mua hàng hơn.
Cứ thế, việc kinh doanh của cửa hàng quốc doanh bị cướp đi khá nhiều, nhưng cửa hàng quốc doanh lại không thể tức giận, bởi vì tiệm tạp hóa kia không phải do ai khác mở, mà chính là do nhà phó giám đốc nhà máy đồ hộp mở, tức là nhà Tiền Quảng An.
Ý tưởng này thực ra là do chị cả nhà họ Tiền đưa ra. Hôm đó chị cả Tiền về nhà mẹ đẻ, vừa hay nghe chuyện Chu Quốc Văn nhận được giấy phép kinh doanh hộ cá thể, liền nảy ra ý định, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kiếm tiền.
Thế là bàn bạc với gia đình, cô và gia đình cùng góp tiền mở một tiệm tạp hóa, cô sẽ trông coi cửa hàng, không cần trả lương riêng, lợi nhuận kinh doanh chia đôi.
Chị cả Tiền hồi trẻ có công việc, nhưng sau khi lấy chồng, cô bị nhà chồng dỗ dành nhường công việc cho em chồng. Vì chuyện này, nhà họ Tiền suýt chút nữa không nhận cô con gái này. Bây giờ chị cả Tiền cũng nhận ra cuộc sống ngửa tay xin tiền thật khó khăn, vì vậy khi nghe tin về hộ cá thể, cô liền muốn mở một cửa hàng kiếm chút tiền riêng.
Mẹ Tiền một mặt muốn giúp đỡ con gái lớn, mặt khác cũng muốn tiết kiệm thêm chút tiền vốn lấy vợ cho con trai, vì vậy hai mẹ con bàn bạc rồi cùng nhau mở tiệm tạp hóa Lợi Dân này.
Người vui mừng nhất toàn đại viện phải kể đến Tiền Quảng An.
Tiệm tạp hóa là của nhà mình, muốn lấy đồ chơi gì, ăn đồ ăn vặt gì, cứ vào lấy thôi, không cần trả một xu nào.
Người vui thứ hai là Thường Hoan, với tư cách là đại ca của Tiền Quảng An, Thường Hoan vì thế mà được cho rất nhiều đồ ăn vặt, Tiền Quảng An còn tặng cô hai chiếc nơ kiểu mới nhất.
Tuy nhiên, Tiền Quảng An làm vậy cũng có mục đích, mục đích của cậu bé là muốn Thường Hoan làm vợ mình.
“Em xem bố anh là phó giám đốc, nhà anh bây giờ lại mở tiệm tạp hóa, sau này tất cả đều là của mình anh. Đến lúc đó em muốn ăn gì thì ăn, muốn đeo đầy đầu nơ cũng được, vậy em cần gì phải gả sang Hồng Kông?”