Chú Sáu Chu bị mắng đến nỗi cảm thấy vô cùng hối lỗi.
Sau khi Chu Quốc Văn và Chương Tẩm trở về, thấy mắt cá chân của con trai bị băng bó như cái bánh chưng, cả hai đều xót xa vô cùng.
Đặc biệt là Chương Tẩm, cô đã sớm muốn dọn ra ngoài sống, nhưng khổ nỗi bây giờ bên ngoài có quá ít nhà để mua, tiền vốn cũng không đủ, mà cô lại vừa mới vào đơn vị, dù có nhà phân thì cũng chưa đến lượt cô.
Cả gia đình mười mấy miệng ăn chen chúc trong một chỗ, thật sự quá bất tiện. Trước đây mấy đứa trẻ còn nhỏ thì không sao, bây giờ Đậu Đinh và các cháu khác đều dần lớn lên, đừng nói là vợ chồng cô không có chút không gian riêng tư nào, ngay cả bọn trẻ muốn có một nơi yên tĩnh để học bài cũng không có. Nhưng nếu chỉ dựa vào số tiền lương ít ỏi của cô, không biết đến bao giờ mới mua được nhà.
Chu Quốc Văn nhẹ nhàng ôm eo cô, thì thầm vào tai cô: “Cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ cho em và con trai được sống trong căn nhà lớn.”
Chương Tẩm nép vào lòng anh, khẽ mấp máy môi nói: “Được.”
Thực tế, trong lòng cô lại nghĩ, cho dù Chu Quốc Văn không có khả năng cho cô và con trai sống trong căn nhà lớn, cô cũng phải tìm cách để tự mình sống trong căn nhà lớn. Cô thực sự đã chịu đủ cảnh nhiều người chen chúc một chỗ rồi.
Tết Nguyên Đán năm 1983 cuối cùng cũng đến trong những lời cằn nhằn của thím Sáu Chu.
Những năm trước, mùng Một Tết, hàng xóm khu nhà số 18 đều tụ tập ăn uống, nhưng năm nay mọi người đều muốn đi xem hoạt động tuần hành nên bữa tiệc tụ họp sẽ tạm hoãn một lần.
Lý Lan Chi thực ra cũng không muốn gặp mặt Lưu Tú Nghiên, biết không cần tụ họp nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô vốn muốn đi xem tuần hành, nhưng thím Sáu Chu lại cho rằng cầu thần khấn Phật quan trọng hơn. Thím Sáu Chu cảm thấy dạo gần đây mọi người đều không được may mắn, nhất định phải tranh thủ dịp Tết để cầu nguyện thật kỹ với các vị thần tiên, cầu các vị phù hộ cho năm tới bình an, thuận lợi.
Lý Lan Chi đã học được không ít điều từ Chu Quốc Văn ở quầy cá. Sau Tết cô phải thuê quầy và còn cần Chu Quốc Văn giúp đỡ, nếu từ chối thì không hay, vì vậy cô gật đầu đồng ý cùng thím Sáu Chu đi lễ bái thần linh, còn để bốn chị em Thường Mỹ và Lâm Phi Ngư đi cùng vợ chồng Chu Quốc Tài và Chu Quốc Văn để xem tuần hành.
Nhà họ Tô thì trừ bà nội Tô không đi, còn lại tất cả mọi người đều đi.
Vốn dĩ Tô Chí Khiêm không muốn đi, từ khi chia tay Thường Mỹ, anh mất hết hứng thú với mọi chuyện. Nhưng khi nghe nói hàng xóm khu nhà số 18 cùng đi, anh lập tức chạy vào phòng ngủ thay một bộ quần áo, rồi lại lấy lược nhúng nước, cố sức chải phẳng mái tóc đang dựng ngược.
Tô Chí Huy thấy vậy, ghé sát tai mẹ lén mách.
Nếu là bình thường, Lưu Tú Nghiên đã mắng cho một trận rồi, nhưng hôm nay cô có kế hoạch nên vờ như không thấy. Tô Chí Huy thấy mách lẻo vô dụng, đành trực tiếp đòi tiền mẹ.
Lưu Tú Nghiên lấy trong túi ra hai đồng tiền nhét vào tay con trai út nói: “Tiền lì xì tối qua con không tự mình giữ sao? Sao lại đòi tiền nữa?”
Tiền của cô và bà nội cho, cộng thêm phong bao của các hàng xóm khác, ít nhất cũng phải mười đồng, nhiều tiền như vậy không thể nào đã tiêu hết rồi chứ?
Tô Chí Huy gãi gãi trán, ánh mắt chớp động nói: “Mẹ ơi, con xui xẻo c.h.ế.t mất, hôm qua con ra đại viện đi một vòng, về đến nhà thì tiền lì xì không cánh mà bay rồi.”
Giọng Lưu Tú Nghiên nâng cao mấy phần: “Không thấy nữa à? Nhiều tiền như vậy mà mất hết sao? Con đã quay lại tìm chưa?”
Tô Chí Huy gật đầu: “Con quay lại tìm mấy lượt rồi, một xu cũng không thấy, chắc chắn là bị người trong đại viện nhặt mất rồi. Mẹ, mẹ cho con thêm vài đồng đi, con hết màu nước rồi, lát nữa phải mua cái mới.”
Lưu Tú Nghiên chọc vào trán cậu bé nói: “Con mà thật sự mua màu nước thì tốt, chứ đừng có lấy đi ăn uống linh tinh.”
Tô Chí Huy vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ không, cầm được tiền là thoắt cái đã chạy mất hút.
Tô Chí Khiêm từ phòng ngủ bước ra, nụ cười trên mặt Lưu Tú Nghiên lập tức biến mất. Từ khi chuyện tình cảm của anh và Thường Mỹ bị phát hiện, mối quan hệ giữa hai mẹ con càng trở nên xấu đi.
Trước đây, dù Lưu Tú Nghiên có thiên vị con trai út đến đâu, Tô Chí Khiêm cũng chưa từng than vãn, nhưng lần này trong lòng anh dường như đã có oán hận. Mặc dù không thể hiện ra mặt, nhưng khi đối diện với người mẹ này, bất kể bà nói gì, anh đều im lặng.
Thường Mỹ và Lâm Phi Ngư bốn chị em từ trên lầu đi xuống, bên ngoài truyền đến tiếng của La Nguyệt Kiều—
“Ôi chao, thảo nào mọi người đều nói nhà họ Thường có bốn đóa kim hoa, bốn chị em đứng thành một hàng thế này, hoa ở chợ hoa cũng phải thua kém thôi.”
La Nguyệt Kiều bình thường hễ mở miệng là đắc tội người khác, hoặc là đang trên đường đắc tội người khác. Đây là lần hiếm hoi cô ấy khen ngợi người khác.