Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 288

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau đó, ông quay lại tiếp tục mắng Lý Lan Chi: "Hai ngày nữa mau đưa Phi Ngư cút về Quảng Tây cúng bái mẹ con đi, còn nữa, sau khi về phải nhớ giải thích rõ ràng với người trong làng là tôi không ngăn cản các người về, là chính cô oán hận mẹ cô nên cố tình không về, mẹ cô c.h.ế.t không nhắm mắt cũng là vì cô! Không liên quan gì đến tôi!"

Lý Lan Chi lúc nãy vẫn nghĩ mình đang mơ, nhưng giờ đây cơn đau rát trên mặt, cùng với lời nói của bố Lý, đều đang nói cho cô biết một sự thật tàn khốc – đây không phải là mơ, người phụ nữ kia thực sự đã chết.

Người phụ nữ kia đã chết.

Sao bà ta lại c.h.ế.t được?

Sao bà ta có thể c.h.ế.t như vậy, cô vẫn chưa tha thứ cho bà ta, bà ta dựa vào cái gì mà lại c.h.ế.t như vậy chứ?

Lý Lan Chi đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của bố Lý, hận ý sôi sục trong huyết quản cô, ông ta đã sinh ra cô, nhưng lại không nuôi dưỡng cô đàng hoàng, trái lại còn cùng với người phụ nữ tên Điền Hồng kia ngược đãi cô, ngày nào cũng mắng cô là đồ vướng víu bị mẹ ruột bỏ rơi, là rác rưởi không ai cần, nếu không phải do bọn họ, làm sao cô lại hận người phụ nữ kia đến thế.

Sự hận thù cực đoan nhấn chìm lý trí, Lý Lan Chi dồn hết sức lực toàn thân, giống như một con ch.ó cùng đường lao tới, há miệng cắn mạnh vào cổ tay bố Lý.

Rất nhanh, cô nếm được mùi m.á.u tanh.

"Cô phát điên cái gì?!"

Bố Lý giận đến mức gân m.á.u muốn nổ tung, giơ bàn tay như quạt mo lên định tát thêm một cái, nhưng vừa cúi đầu xuống đã chạm phải đôi mắt Lý Lan Chi hung dữ như dã thú nhìn chằm chằm ông, toàn thân ông rùng mình, bàn tay không thể đánh xuống được nữa.

Thấy bố Lý bị cắn chảy máu, Thường Tĩnh sợ đến bật khóc: "Mẹ đừng cắn nữa, đừng cắn nữa!"

Cô bé không lo lắng cho tay bố Lý, mà lo bố Lý sẽ đánh người, thấy Lý Lan Chi không có dấu hiệu buông ra, Thường Tĩnh vội vàng chạy đi tìm người.

Đến khi Chu Lục Thím và mọi người đến kéo hai cha con ra, cổ tay bố Lý đã bị cắn đến m.á.u chảy lênh láng, còn Lý Lan Chi miệng đầy máu, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn trừng trừng nhìn bố Lý, khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.

Không biết là bị ánh mắt của Lý Lan Chi dọa sợ, hay là quá mất mặt, bố Lý lần này không truy cứu nữa, cúi đầu chửi một tiếng, rồi giận dữ bỏ đi.

Bị dọa sợ không chỉ có bố Lý, mà còn có Lưu Tú Nghiên.

Quen biết Lý Lan Chi bao nhiêu năm nay, Lưu Tú Nghiên chưa bao giờ thấy Lý Lan Chi hung tàn đến vậy, lúc này cô có chút sợ hãi, trước đây cô đã mấy lần nói xấu Lý Lan Chi sau lưng, việc cô không bị cắn một miếng cũng coi như may mắn rồi.

Sau khi những người khác tản đi, Chu Lục Thím ở lại: "Lan Chi, con làm sao vậy? Sao lại cắn tay bố con ra nông nỗi đó?"

Lý Lan Chi không nói gì, cô ngây người nhìn xuống đất, như thể linh hồn đã bị rút khỏi thể xác.

Chu Lục Thím đoán chắc là nhà họ Lý có chuyện gì, thấy Lý Lan Chi không muốn nói, bà cũng không truy hỏi, chuyển sang hỏi về Lâm Phi Ngư: "Đứa bé Phi Ngư đi đâu rồi? Sao mấy hôm nay không thấy con bé?"

Lý Lan Chi cụp đầu, mắt nhìn xuống đất: "Nó cãi nhau với con, rồi bỏ nhà đi rồi."

Chu Lục Thím sững sờ một chút, theo bản năng liền chỉ trích Lâm Phi Ngư: "Phi Ngư hồi nhỏ ngoan ngoãn như vậy, sao càng lớn càng bướng bỉnh? Cha mẹ dạy dỗ con cái đều là vì muốn tốt cho chúng, huống hồ 'thiên hạ vô bất thị chi phụ mẫu' ( không cha mẹ nào không thương con), dù có bị cha mẹ đánh cũng không được bỏ nhà đi, đợi nó về ta nhất định phải dạy bảo nó cho tử tế."

Nếu là bình thường, Lý Lan Chi chắc chắn sẽ rất đồng tình với lời của Chu Lục Thím, nhưng lúc này, câu "thiên hạ vô bất thị chi phụ mẫu" nghe thật chói tai.

Cô thấy khô rát cổ họng: "Lục Thím, thím nói thế gian này có nhiều sách như vậy, dạy người ta đọc chữ, dạy người ta tính toán, dạy người ta nói tiếng nước ngoài, sao lại không có một cuốn sách nào dạy người ta cách làm mẹ chứ?"

Nếu có cuốn sách như vậy, cô và người phụ nữ kia có lẽ đều có thể học được cách làm một người mẹ đủ tư cách.

Chu Lục Thím đồng cảm sâu sắc, thở dài nói: " Đúng vậy chứ sao, con cái cứ nghĩ chúng ta là người lớn, là cha mẹ, đương nhiên là cái gì cũng biết, cái gì cũng phải bao dung chúng, chúng là lần đầu làm con, nhưng chúng ta cũng là lần đầu làm cha mẹ, chúng làm con cái cũng phải thông cảm cho chúng ta làm cha mẹ chứ."

Chu Lục Thím lần thứ hai đ.â.m một nhát vào tim Lý Lan Chi.

Lý Lan Chi bỗng nhiên rùng mình, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, phần cằm thịt không kìm được mà run lên.

Cô không làm tốt vai trò của một người mẹ, cô cũng không làm tốt vai trò của một người con gái.

Cuộc đời cô dường như luôn thất bại như vậy.

Đêm đó, Lý Lan Chi gặp ác mộng suốt đêm, lúc thì mơ thấy hồi nhỏ bị Điền Hồng đưa đến ga tàu hỏa bỏ rơi, lúc thì mơ thấy bị bố đánh rụng hai cái răng, giấc mơ chuyển cảnh, cô lại mơ thấy ngày Lâm Hữu Thành chết.

Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 288