Thường Mỹ nhìn thấy anh hơi sững lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại vẻ điềm nhiên, thờ ơ nói: “Thực tập về rồi à?”
Tô Chí Khiêm còn tưởng cô ấy sẽ phớt lờ mình như trước, không ngờ lần này cô ấy lại chủ động chào hỏi, trong lòng anh không kìm được dấy lên những gợn sóng, kích động đến mức suýt làm rơi túi hành lý trên tay: “ Đúng vậy, lần này chúng em theo giáo sư đi mấy thành phố liền, bây giờ sắp khai giảng rồi, giáo sư lo chúng em không chịu nổi nên cho chúng em về sớm, tuy quá trình khá mệt mỏi, nhưng thu hoạch được rất nhiều, thảo nào người xưa nói đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, nhiều kiến thức không thể học được từ sách giáo khoa.”
Vì lo sợ không khí sẽ lạnh nhạt, anh nói rất nhanh và nhiều.
Thường Mỹ cười cười: “Em đồng ý với lời anh nói, cách đây không lâu em có đi Thâm Quyến, Thâm Quyến bây giờ tuy vẫn đang phát triển, nhưng tốc độ phát triển kinh tế nhanh đến kinh ngạc, Thâm Quyến là một thành phố đang vươn lên, em nghĩ nó có thể tạo nên kỳ tích.”
“Em đi Thâm Quyến à? Anh tuần trước cũng ở Thâm Quyến.” Tô Chí Khiêm trong lòng có chút chấn động, sau đó là tiếc nuối, nếu sớm biết cô ấy ở Thâm Quyến, có lẽ hai người đã có thể gặp nhau.
Thường Mỹ giả vờ không hiểu tình cảm đang dâng lên trong mắt anh: “Em phải về rồi, nhà đang đợi dùng muối.”
Nói xong cô ấy sải bước vượt qua anh, không quay đầu lại mà đi thẳng.
Tô Chí Khiêm muốn đuổi theo, đúng lúc này phía sau truyền đến giọng của Tô Chí Huy: “Anh, đợi em với.”
Tô Chí Khiêm đành phải dừng bước, quay người lại, rồi nhìn thấy Tô Chí Huy đi cà nhắc về phía mình, trong lòng có chút giận sắt không thành thép, còn có chút bất lực.
Tô Chí Huy nhìn về phía Thường Mỹ đang dần đi xa nói: “Anh, anh và chị Thường Mỹ không phải là tình cũ nảy lửa trở lại chứ?”
Tai Tô Chí Khiêm đỏ bừng, vội vàng phủ nhận: “Không có chuyện đó, em đừng nói linh tinh trước mặt mẹ.”
Anh lo lắng mẹ anh biết chuyện lại đi gây phiền phức cho Thường Mỹ.
Tô Chí Huy nhún vai: “Không có là tốt nhất, nếu không anh em chúng ta mà yêu đương với hai chị em nhà họ, người ngoài nhìn vào sẽ thấy hơi kỳ lạ.”
Tô Chí Khiêm nghe câu này sững sờ, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ý em là sao? Em và ai yêu đương rồi?”
Tô Chí Huy đắc ý nói: “Thường Hoan chứ ai, Thường Hoan cứ luôn theo đuổi em, nào là mua quần áo cho em, nào là quản em không cho em đánh nhau với người khác, cứ như coi em là chồng cô ấy vậy, thấy cô ấy muốn ở bên em như vậy, nên em đã đồng ý rồi.”
Tô Chí Khiêm vẻ mặt như bị sét đánh, kể từ khi bà nội sức khỏe yếu đi, anh thường đưa bà đi bệnh viện, vì người già lo tốn tiền, nên anh đã lừa bà rằng vì Thường Hoan làm việc ở bệnh viện nên khám bệnh không tốn tiền, vì lý do này, một năm nay, anh và Thường Hoan tiếp xúc nhiều hơn.
Chỉ là anh chưa bao giờ nghe Thường Hoan nhắc đến việc cô ấy thích Tô Chí Huy, anh muốn hỏi Chí Huy có phải đã hiểu lầm rồi không.
Ngoài việc lo lắng có sự hiểu lầm, anh thực ra cũng có chút ích kỷ.
Vì ở Quảng Đông có một quy tắc bất thành văn, hai chị em trong một nhà không thể cùng gả cho hai anh em trong một nhà, nếu Chí Huy thật sự yêu đương với Thường Hoan, điều đó có nghĩa là anh và Thường Mỹ càng không thể ở bên nhau được nữa.
Anh mất một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Mẹ biết chuyện hai đứa ở bên nhau chưa?”
Tô Chí Huy nói: “Chúng em chưa nói với mẹ, nhưng chắc mẹ cũng ngầm biết rồi, Thường Hoan từ khi đi làm, thường xuyên mua đồ lấy lòng mẹ mình, cô ấy đúng là nóng lòng muốn làm dâu nhà họ Tô.”
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt Tô Chí Huy, khi nói những lời này, mày mắt anh ta rạng rỡ, như thể trở lại thời điểm trước khi bị què chân, Tô Chí Khiêm đã lâu không nhìn thấy em trai mình như vậy, vẻ đẹp này khiến những suy nghĩ ích kỷ của anh càng trở nên u tối và không đáng để lộ ra.
Khóe môi anh mím chặt, những lời định nói cuối cùng đều nuốt trở lại bụng.
Tô Chí Huy gãi gãi đầu nói: “Anh, trước đây anh không phải nói có một nhà máy may mặc của bạn anh cần bảo vệ sao? Bây giờ còn cần người không?”
Tô Chí Khiêm có chút không tin nổi: “Em muốn đi à?”
Tô Chí Huy chuyển sang gãi mũi, hơi ngượng ngùng nói: “Em nghĩ dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, vậy thì chi bằng đi kiếm chút tiền, lương của Thường Hoan bây giờ không ít, nếu em không kiếm được đồng nào, sau này làm sao duy trì uy nghiêm của một người trụ cột gia đình trước mặt cô ấy?”
Tô Chí Khiêm trong lòng mừng rỡ khôn xiết, kể từ khi Chí Huy bỏ học, thằng bé không nhốt mình ở nhà thì cũng giao du với những lũ bạn hư, ngày nào cũng gây chuyện thị phi, vì chuyện này, bà nội và mẹ anh ngày nào cũng cãi nhau, bà nội thậm chí còn vì thế mà tức bệnh, anh cũng đã khuyên nhủ Chí Huy, bảo thằng bé trở lại trường, nếu không đi học thì tìm một công việc mà làm, nhưng mỗi lần đều tan rã trong bất hòa.