Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 308

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Chí Khiêm lần nữa nói: “Anh không có, tuy anh không biết có phải hành động nào của anh khiến em hiểu lầm không, nhưng bây giờ anh có thể nói rõ với em, dù là trước đây, bây giờ, hay sau này, anh đều chỉ coi em là em gái mà thôi.” Nói xong, anh còn bổ sung thêm một câu, “Em gái ruột.”

Nước mắt Thường Hoan không kìm được tuôn ra, cô bé dậm chân không muốn tin lời anh nói: “Anh nói dối! Nếu anh không thích, tại sao anh lại quan tâm đến em như vậy, em đau bụng kinh tại sao anh lại đi mua đường đỏ cho em?”

Tô Chí Khiêm sững người một chút, dường như không ngờ một hành động như vậy cũng có thể khiến Thường Hoan hiểu lầm: “Lần đó anh đến bệnh viện vốn là muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà nội, kết quả đến bệnh viện thì thấy em đau đớn co ro ở hành lang, anh nghe Thường… anh nghe chị em nói về tác dụng của đường đỏ, nên liền đi mua cho em.”

Nghe nói là vì Thường Mỹ mà anh mới mua đường đỏ cho mình, trái tim Thường Hoan lại bị đ.â.m một nhát nữa, nước mắt rơi càng dữ dội hơn: “Vậy tại sao anh lại thường xuyên đến bệnh viện tìm em, mọi người ở bệnh viện của em đều nói anh viện cớ để gặp em!”

Tô Chí Khiêm lại sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ áy náy: “Đây là lỗi của anh, anh xin lỗi em, bà nội sợ tốn tiền không muốn đi bệnh viện khám bệnh, anh đành phải lừa bà rằng vì em làm ở bệnh viện, có phúc lợi nhân viên, không tốn tiền, hoặc chỉ tốn rất ít tiền là có thể khám bệnh lấy thuốc, anh thật sự không ngờ lại gây ra hiểu lầm cho em.”

Bà nội Tô nghe vậy, cũng sững sờ, bà thật không ngờ hiểu lầm này lại có phần nguyên nhân từ mình, bà như quả bóng xì hơi, lưng còng xuống, lẩm bẩm nói: “Thì ra là lỗi của bà lão này, là tôi hại hai anh em chúng nó hết lần này đến lần khác trở mặt thành thù.”

Giọng bà quá nhỏ, bị nhấn chìm trong tiếng gào thét của Thường Hoan: “Vậy… vậy lần trước thì sao, em cãi nhau với đồng nghiệp của em, tại sao anh lại đặc biệt đi mua kẹo cho em, còn nói ăn kẹo sẽ vui lên, nếu anh không quan tâm em, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

Lần này Tô Chí Khiêm không trả lời, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, Tô Chí Khiêm coi cô bé như em gái mà đối xử, đặc biệt là vì mối quan hệ với Thường Mỹ, nên mới đối tốt với cô bé. Nhưng những hành động này lại khiến Thường Hoan hiểu lầm, nhầm tưởng Tô Chí Khiêm thích mình, để Lưu Tú Nghiên chấp nhận mối quan hệ của hai người, cô bé đã “đường vòng cứu quốc”, chạy đến nhà họ Tô để lấy lòng Lưu Tú Nghiên và Tô Chí Huy, ai ngờ lại khiến Lưu Tú Nghiên và Tô Chí Huy cũng hiểu lầm theo.

Chuyện quái quỷ gì thế này!

Lâm Phi Ngư đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Cả căn phòng im lặng, cuối cùng vẫn là dì Sáu Chu ra mặt chủ trì đại cục: “Được rồi được rồi, mọi người giải tán đi, đã là hiểu lầm thì bây giờ hiểu lầm đã nói rõ ràng rồi, ra khỏi cửa này, mọi người hãy quên hết đi, sau này vẫn là hàng xóm tốt, anh em tốt, không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà tổn thương hòa khí.”

Lý Lan Chi cũng nói theo: “Dì Sáu nói đúng, hiểu lầm một trận, nói rõ ràng là tốt rồi, Thường Tĩnh, con đưa chị ba về nhà đi.”

Thường Hoan cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo mình, nếu lúc này dưới đất có một cái lỗ, cô bé nhất định sẽ không chút do dự chui vào. Cô bé đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng càng lau nước mắt lại càng nhiều.

Thường Tĩnh đi tới, kéo cổ tay cô bé nhỏ giọng nói: “Chị ba, chúng ta về nhà đi.”

Thường Hoan gạt phắt tay cô bé ra: “Ai cần cô giả bộ tốt bụng!” Nói xong cô bé đẩy Thường Tĩnh ra, vừa khóc vừa chạy đi.

Tô Chí Huy nhìn bóng lưng cô bé chạy đi, thân hình khẽ động nhưng cũng chỉ là khẽ động mà thôi.

Bên nhà họ Chu còn có chuyện chưa giải quyết, nên họ rời đi sớm nhất.

Lý Lan Chi liếc Thường Mỹ một cái, hé môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, rất nhanh cũng rời đi.

Sau khi Thường Tĩnh đi, Lâm Phi Ngư tiến lên kéo áo Thường Mỹ nói: “Chị Thường Mỹ, chúng ta cũng về nhà đi.”

Từ khi phát hiện là hiểu lầm, Thường Mỹ vẫn im lặng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Tô Chí Khiêm với dấu bàn tay đỏ ửng trên mặt, mím môi nói: “Xin lỗi, là em đã không tìm hiểu rõ mọi chuyện.”

Tô Chí Khiêm nhìn cô, trong lòng không khỏi đau xót. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, trong lòng Thường Mỹ, anh lại là một người đáng khinh như vậy, cô ấy lại nghĩ anh có thể làm ra chuyện yêu đương với hai chị em.

Trái tim anh như rơi xuống đáy vực, cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thân.

Không đợi anh mở lời, Lưu Tú Nghiên đã cười khẩy một tiếng, nói giọng chua ngoa: “Nhà chúng tôi không dám nhận lời xin lỗi này của cô, chỉ mong sau này cô đừng động một tí là đến nhà tôi đánh người là được rồi.”

Nếu là Thường Mỹ bình thường, chắc chắn sẽ đáp trả, nhưng lần này lỗi ở cô, cô cúi chào bà nội Tô, sau đó im lặng quay người bỏ đi.

Lâm Phi Ngư vội vàng chạy theo ra ngoài.

Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 308