Ngày Giang Khởi Mộ rời Quảng Châu, ba anh em nhà họ Chu cũng đã lên chuyến tàu đi Vân Nam.
Chu Quốc Tài trong lòng bực bội, đã đổi chỗ với người khác, cố tình ngồi cách xa hai người Chu Thúy Phương và Chu Quốc Văn.
Đợi hành khách đối diện xách chiếc bình nước quân dụng đi xa, Chu Quốc Văn hạ giọng nói với Chu Thúy Phương đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện tiền nong chị không cần lo, em mang theo không ít tiền, dù thế nào đi nữa, lần này chúng ta cũng phải đưa Tiểu Kiệt về.”
Trong tiếng lạch cạch của đường ray, Chu Thúy Phương quay đầu nhìn em trai mình, siết chặt ống tay áo bạc màu nói: “Thật ra... tối qua mẹ đã dúi cho chị một nghìn tệ.”
Khi mẹ cô dúi một nghìn tệ vào tay cô, cô gần như không thể tin vào tai mình. Cô còn tưởng họ sẽ keo kiệt như trước, thờ ơ, lạnh nhạt đứng nhìn cô vật lộn trong bể khổ.
Đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm cô đón nhận sự ấm áp từ mẹ, nóng bỏng đến nỗi đêm qua cô trằn trọc không chợp mắt, giống như đứa trẻ chưa từng nếm kẹo đột nhiên được dúi mật, không vui sướng, mà phần nhiều là hoang mang.
“Nếu mẹ đã đưa cho chị, vậy chị cứ cầm lấy.” Chu Quốc Văn dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô, thẳng thắn nói, “Đây là số tiền mà gia đình đã nợ chị bao nhiêu năm qua.”
Một câu nói khiến Chu Thúy Phương hốc mắt đỏ hoe, cửa sổ tàu phản chiếu khóe môi cô khẽ run rẩy: “Cảm ơn em Quốc Văn, ơn huệ lớn lao của hai vợ chồng em...”
“Đừng nói mấy lời khách sáo này.” Lời chưa nói hết đã bị Chu Quốc Văn cắt ngang, anh dúi quả quýt đã bóc sẵn vào tay cô, “Người một nhà giúp đỡ nhau chẳng phải là điều nên làm sao? Anh em ruột thịt còn phải tính toán sổ sách à?”
Nên làm sao?
Chu Thúy Phương liếc nhìn về phía Chu Quốc Tài ở cuối hành lang, đối phương đang cắn hạt dưa tanh tách, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt cô, liền quay đầu phỉ nhổ một bãi thật mạnh ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt đen hơn đ.í.t nồi, chẳng hề thấy chút gì coi cô là người nhà.
Tuy nhiên cô không còn buồn bã như khi hạ hương năm xưa, bởi vì hiện tại cô đã sớm hiểu ra một đạo lý – không phải tất cả những người mang cùng dòng m.á.u đều có thể gọi là người nhà.
Nhưng lòng cô cũng không còn lạnh lẽo như trước, bởi vì cô đã có những người quan tâm cô và những người cô quan tâm.
Có người vui, có người buồn.
Mấy ngày nay nhà họ Tiền bao trùm một bầu không khí ảm đạm.
Tiền nãi nãi ban đầu được đưa đến bệnh viện công nhân, nhưng điều kiện y tế của bệnh viện công nhân không phải là tốt nhất, tình trạng của Tiền nãi nãi quá nguy kịch, rất nhanh đã được chuyển đến bệnh viện mà Thường Hoan đang làm việc, lúc này mới tạm thời ổn định được bệnh tình.
Thường Hoan cũng gặp được Tiền Quảng An đã lâu không thấy.
Dân gian có câu “trai lính ba năm, lợn nái hóa Điêu Thuyền”, Tiền Quảng An mới nhập ngũ có vài tháng, nhưng khi nhìn thấy Thường Hoan lại cảm thấy cô xinh đẹp hơn cả tiên nữ, kích động đến nỗi muốn nắm tay cô: “Thường Hoan, sao cô có vẻ gầy đi vậy? Nhưng gầy trông đẹp hơn.”
Thường Hoan tránh né bàn tay anh ta, nhìn mái tóc bết từng lọn của anh, khinh bỉ nói: “Anh bao lâu rồi không gội đầu?”
Vì chuyện của Tô Chí Khiêm, dạo này Thường Hoan tâm trạng rất tệ, một mặt cô thấy mất mặt, mặt khác lại càng không cam lòng, thế nên lớn chừng này, lần đầu tiên cô gầy đi vì chán ăn. Sau khi gầy đi, mặt cô nhỏ lại một chút, mắt cũng vì thế mà trông to hơn, nên Tiền Quảng An nói cô đẹp hơn, cũng không phải nói bừa.
“Trước giờ trong quân đội bận rộn huấn luyện, ngủ còn không đủ thời gian, lấy đâu ra thời gian mà gội đầu, hai hôm nay lại bận chạy đường, tính ra cũng gần một tuần chưa gội rồi.”
Tiền Quảng An gãi gãi đầu, gầu bay tứ tung, sợ đến nỗi Thường Hoan vội vàng lùi lại hai bước.
“Một tuần?!”
Thường Hoan bị con số này dọa sợ, khí hậu Quảng Châu quanh năm nóng ẩm, một ngày không tắm đã thấy khó chịu bứt rứt, gội đầu tuy không thường xuyên như tắm, nhưng một tuần chỉ gội một lần, thì chắc chắn sẽ bị người ta chê bai.
Tiền Quảng An cười toe toét, trên mặt không hề có chút ngượng ngùng, ngược lại còn quan tâm đến chuyện tình cảm của cô: “Cô vẫn còn qua lại với anh của Chí Huy... à?”
Thường Hoan ánh mắt chột dạ lóe lên một cái, tránh né ánh mắt anh ta nói: “Đương nhiên rồi, anh Chí Khiêm tốt với tôi lắm.”
Tiền Quảng An nghe vậy, gãi gãi đầu nói: “ Tôi đến giờ vẫn không thể tin được cô với anh Chí Khiêm lại ở bên nhau, hai người nhìn chẳng hợp chút nào.”
Lời này ngay lập tức chạm vào điểm nhạy cảm của Thường Hoan, cô nâng cao giọng vài phần: “Chúng tôi không hợp chỗ nào?”
Tiền Quảng An trên dưới đánh giá cô một lượt nói: “Chỗ nào cũng không hợp, cô và anh Chí Khiêm đứng cạnh nhau, cứ như là vịt con xấu xí với thiên nga vậy, cô là vịt con xấu xí, còn anh Chí Khiêm với chị Thường Mỹ là thiên nga, họ mới là người cùng một đẳng cấp.”
Thường Hoan tức đến nỗi đá một cước vào cẳng chân anh ta: “Tiền Quảng An cái đồ khốn nạn nhà anh, anh mới là vịt con xấu xí, không đúng, anh là cóc ghẻ, là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!”