Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 33

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bởi vì cha của Lâm Phi Ngư đã c.h.ế.t rồi. Cô của cô bé nói mẹ của Lâm Phi Ngư đi đứng lúc nào cũng lắc mông, nhìn là biết không phải phụ nữ tốt. Cô còn nói mẹ của Lâm Phi Ngư chắc chắn sẽ sớm tái giá, đến lúc đó Lâm Phi Ngư sẽ có cha dượng.

Hải Yến ở tòa nhà số sáu đã nghỉ học rồi. Bởi vì mẹ kế của cô bé nói đầu óc cô bé ngu như lợn, đi học chỉ phí tiền, nên học xong lớp ba Hải Yến đã bị buộc phải bỏ học. Hiện giờ Hải Yến ngoài làm việc nhà, cô bé còn phải giúp chăm sóc đứa em trai vừa mới sinh.

Cô bé nghĩ Lâm Phi Ngư sau này có cha dượng, chắc chắn cũng không thể đi học, cũng phải làm rất nhiều việc nhà, thật là đáng thương.

Đôi mắt trong veo như thủy tinh của Lâm Phi Ngư phủ một lớp sương mờ: "Bà 'Mù' nói người c.h.ế.t rồi sẽ biến thành hồn ma, mà chỉ những người thân nhất mới có thể nhìn thấy họ, nên tớ muốn đi tìm hồn ma của cha tớ."

Thường Hoan càng kinh ngạc hơn: "Sao cậu lại dám nói chuyện với bà 'Mù' vậy, cậu không sợ bị bà ấy ăn thịt sao?"

Bà 'Mù' thực ra không mù, bà chỉ vì bị đục thủy tinh thể nên thị lực không tốt.

Nhưng bà ấy tính tình rất tệ, đặc biệt ghét trẻ con. Hễ thấy trẻ con là bà ấy nhất định sẽ mắng chửi ầm ĩ. Thêm vào đó, mắt bà ấy còn phủ một lớp màu trắng, nên trẻ con trong đại viện đều rất sợ bà ấy, cho rằng bà ấy giống như lão yêu quái ăn thịt trẻ con trong "Tây Du Ký".

Lâm Phi Ngư lắc đầu nói: "Bà 'Mù' không ăn thịt trẻ con đâu, bà ấy còn cho tớ kẹo ăn nữa. Tớ không nói chuyện với cậu nữa đâu, tớ phải đi tìm hồn ma của cha tớ đây."

Thường Hoan do dự một lát, rất nhanh sau đó quyết định từ bỏ việc đi đập thẻ hình: "Tớ đi tìm cùng cậu."

Lâm Phi Ngư trợn tròn mắt: "Cậu không phải định đi đập thẻ hình sao? Hơn nữa, cậu đâu phải người thân nhất của cha tớ, cậu sẽ không nhìn thấy cha tớ đâu."

Thường Hoan gãi mũi: "Tớ không tìm hồn ma của cha cậu, tớ tìm... hồn ma của mẹ tớ."

Thực ra Thường Hoan đã không còn nhớ mặt mẹ mình nữa. Mẹ cô bé qua đời khi cô bé chưa đầy hai tuổi. Chỉ là cô bé nghĩ rằng nếu mẹ còn sống, chắc chắn sẽ tết tóc cho cô bé, sẽ mua những chiếc váy đẹp cho cô bé, và cô bé cũng không phải ngày nào cũng lo lắng cha sẽ cưới một người mẹ kế về.

"Được, vậy chúng ta cùng đi tìm."

Lâm Phi Ngư thấy quyết định này rất hay. Đến khi tìm thấy hồn ma của họ, lúc đó cô bé có cha, Thường Hoan cũng có mẹ, thật là tuyệt vời.

Thường Hoan hỏi: "Vậy chúng ta đi đâu tìm?"

Lâm Phi Ngư nói: "Bà 'Mù' không nói, nhưng bà ấy nói hồn ma sợ người, nên tớ nghĩ những nơi ít người chắc có thể tìm thấy họ."

Thường Hoan nghiêng đầu nghĩ một lát: "Tớ biết chỗ nào ít người, đi theo tớ."

Thường Hoan như một cơn gió quay đầu bỏ chạy, Lâm Phi Ngư bám sát theo sau.

Chỉ là hai đứa đã lật tung mọi nơi ít người gần đại viện, nhưng đều không tìm thấy hồn ma của người thân.

Cả hai bụng đói cồn cào trở về nhà. Lâm Phi Ngư còn nghĩ mẹ cô bé sẽ như mọi khi, phải đến nửa đêm mới về. Nào ngờ vừa bước vào cửa, đã thấy mẹ cô bé ngồi bên bàn, hai mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ra cửa.

Cô bé nuốt nước bọt, khẽ gọi: "Mẹ."

Lý Lan Chi nhìn cô bé không chút biểu cảm: "Con đi đâu vậy?"

Lâm Phi Ngư cúi đầu, không dám nhìn vào mắt mẹ: "Con đi chơi với Thường Hoan ạ."

Cô bé cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn mình rất lạ, giống hệt hôm ở nhà tang lễ, khiến cô bé bỗng dưng hoảng sợ và lo lắng.

Mấy ngày nay mẹ cô bé đi sớm về muộn, hai mẹ con gần như không gặp nhau. Dù có gặp, mẹ cũng không nhìn cô bé, càng không nói chuyện với cô bé, cứ như thể cô bé là người vô hình.

Mẹ mỗi tối đều không ngủ được, trằn trọc như cá chiên trên chảo nóng. Tóc mẹ rụng ngày càng nhiều, trên sàn đều là tóc của mẹ. Mẹ hình như bị bệnh, còn trở nên rất xa lạ.

Nhưng cô bé nghĩ, chỉ cần cô bé tìm cha về, mẹ sẽ khỏe lại thôi.

Bỗng nhiên, Lý Lan Chi vụt đến trước mặt cô bé, nắm chặt cổ tay cô bé, gay gắt hỏi: "Hôm cha con ra đi, con có viết cho ông ấy một lá thư không?"

Lâm Phi Ngư lần này thật sự bị dọa sợ, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Mẹ..."

Lý Lan Chi nhướng cao mày, giọng nói vừa chói tai vừa gay gắt: "Nói đi! Con đã viết thư gì cho cha con? Tự nhiên yên lành sao con lại bắt ông ấy viết thư?"

Cổ tay Lâm Phi Ngư bị nắm chặt đau buốt, nước mắt lã chã rơi xuống: "Con... con..."

Lý Lan Chi mắt đỏ hoe, gào lên điên cuồng: "Con có biết không, chính vì lá thư đó của con mà cha con mới..."

"Lan Chi! Đừng nói nữa!"

Chương Tẩm chạy vào, cắt ngang lời Lý Lan Chi sắp nói ra, rồi giải thoát Lâm Phi Ngư đang run rẩy vì sợ hãi khỏi tay cô ấy.

Cô ấy bế Lâm Phi Ngư xuống lầu, giao cho chị dâu La Nguyệt Giao chăm sóc rồi mới quay lại trên lầu. Lý Lan Chi đổ gục xuống đất, trông thất thần.

Chương Tẩm nén giận, hạ giọng nói: "Cô có biết cô vừa làm gì không? Nếu tôi không kịp thời lên ngăn cản cô, có phải cô định đổ hết trách nhiệm cái c.h.ế.t của thầy Lâm lên đầu Phi Ngư không?"

Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 33