Cô ấy tính toán những thứ cần mua lát nữa. Trong nhà vẫn còn một ít bò viên và chả cá, nhưng đông người như vậy chắc chắn không đủ. Lát nữa mua thêm hải sản và thịt bò, khoai tây phải chọn loại bột bở, cải xoong phải chọn loại non nhất… May mà vừa rồi mang thêm một trăm tệ ra, nếu không bây giờ lại phải quay về lấy tiền.
Khi Lý Lan Chi mua rau về, các bà các chị trong khu tập thể số 18 đã tụ tập ở bếp chung để giúp rửa rau, thái rau.
Bà Sáu Chu thoăn thoắt gọt vỏ khoai tây, cảm thán: "Kinh tế ngày càng tốt, nhưng lạ là không khí Tết ngày càng nhạt nhẽo. Trong khu tập thể cũng có không ít người chuyển đi, cứ cảm thấy không khí Tết năm nay không bằng năm trước."
Bà nội ngồi trên ghế đẩu nhặt cải xoong, gật đầu nói: "Cho nên buổi tụ tập mùng một Tết hàng năm này không thể bỏ được. Mọi người quây quần vui vẻ mới tốt, nếu vợ chồng Quốc Văn và Chương Tẩm ở đây thì càng đông đủ hơn."
"Người ta đang làm ông chủ lớn ở Thâm Quyến mà," Lưu Tú Nghiên thái rau trên thớt kêu lộc cộc, giọng điệu chua chát, "Làm gì còn thời gian về ăn cơm với chúng ta."
Bà Sáu Chu nghe vậy, tay khựng lại.
Chuyện Chu Quốc Văn và Chương Tẩm làm ăn bị lừa, bà ngoài việc đã nói với Lý Lan Chi, thì không kể cho ai khác, do đó Lưu Tú Nghiên không hề biết. Giờ đây công việc làm ăn của hai vợ chồng đã có khởi sắc, bà Sáu Chu cũng không định nói với họ.
Bà khiêm tốn nói: "Ông chủ lớn gì đâu, chỉ là buôn bán nhỏ thôi. Dậy sớm thức khuya, kiếm toàn tiền mồ hôi nước mắt. Với lại làm ăn không ổn định, chẳng bằng Chí Khiêm nhà cô, làm ở công ty dầu mỏ, sau này tiền đồ vô hạn."
Vừa dứt lời, không đợi Lưu Tú Nghiên mở miệng, La Nguyệt Kiều đã kêu lên: "Con tôm này vừa to vừa tươi, Lan Chi, cô đúng là bỏ vốn lớn để chiều lòng con rể tương lai đấy." Nói rồi lại nhìn Lưu Tú Nghiên: "Thường Mỹ sắp kết hôn rồi, Chí Khiêm nhà cô cũng nên từ bỏ đi, đừng si mê một cách mù quáng nữa. Hay là để tôi giới thiệu cho một đối tượng nhé?"
Tiếng nói cười trong bếp chợt im bặt.
Một câu nói mà đắc tội cả hai người, ai nói đây không phải là một tài năng chứ?
Chu Thúy Phương liếc nhìn Lý Lan Chi và Lưu Tú Nghiên, thấy sắc mặt cả hai bỗng tái mét, cảm thấy cái miệng của La Nguyệt Kiều này đúng là cả đời không học được cách ăn nói.
Quả nhiên ngay sau đó La Nguyệt Kiều bị bà Sáu Chu mắng: "Không biết nói thì đừng nói! Cả năm mới có cái Tết mà cứ phải để người ta mắng cho một trận cô mới thấy thoải mái đúng không?"
La Nguyệt Kiều tủi thân nói: "Mẹ ơi, sao mẹ lại mắng con nữa? Con đâu có nói sai, con nói toàn là sự thật mà..."
"Đi khiêng bàn ghế ra đi," Bà Sáu Chu trực tiếp ngắt lời cô ta, "Đừng ở đây gây rối nữa."
Chờ La Nguyệt Kiều miễn cưỡng rời đi, Bà Sáu Chu thở dài nói: "Người đã gần bốn mươi tuổi rồi mà ăn nói vẫn vô ý tứ như vậy. Lan Chi, Tú Nghiên, hai cô đừng để lời cô ta vào tai."
Lý Lan Chi cúi đầu làm tôm thẻ xanh đang nhảy tanh tách: "Bà Sáu cứ yên tâm, Nguyệt Kiều tính tình thẳng thắn, chúng cháu đều biết cả mà."
Lưu Tú Nghiên vẫn còn giữ vẻ mặt căng thẳng, tiếng d.a.o thái rau trên thớt rõ ràng lớn hơn nhiều.
Chu Thúy Phương thấy vậy, vội vàng lái sang chuyện khác: "Chị Tú Nghiên, nghe nói cái tivi màu nhà chị là Chí Huy mua cho phải không? Xem tivi màu đúng là sướng hơn tivi đen trắng, Chí Huy nhà chị bây giờ thật sự có tiền đồ đấy."
Lời này quả nhiên có tác dụng.
Dao thái rau trong tay Lưu Tú Nghiên dần chậm lại, khóe miệng bất giác nhếch lên: "Chứ sao! Chí Huy bây giờ làm đội trưởng bảo vệ vũ trường rồi, lương tăng gấp mấy lần đấy." Cô ta cố ý hạ giọng, nhưng không giấu nổi vẻ đắc ý: "Mấy người có thể không biết, bảo vệ vũ trường khác với bảo vệ nhà máy đấy, Chí Huy nhà tôi bây giờ một tháng có thể kiếm được chừng này!"
Cô ta bí ẩn giơ một ngón tay lên, thấy mọi người lộ vẻ nghi hoặc, cuối cùng cô ta không nhịn được nói: "Hơn một ngàn tệ đấy!"
Một tháng lương hơn một ngàn tệ!
Trong bếp lập tức vang lên một tràng kinh ngạc.
Bà Sáu Chu kinh ngạc: "Hơn một ngàn tệ ư? Vậy còn cao hơn lương của Chí Khiêm ở công ty dầu mỏ nữa!"
Khóe miệng Lưu Tú Nghiên đắc ý nhếch lên: "Cho nên mới nói, học đại học thì có ích gì? Cuối cùng cũng chẳng bằng Chí Huy nhà tôi, mới tốt nghiệp cấp hai mà kiếm được nhiều tiền hơn."
Bà nội Tô chau chặt mày, bà mở miệng mấy lần, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng thật sâu, rồi nuốt những lời định nói xuống.
Làm cha mẹ thì ít nhiều cũng sẽ thiên vị, nhưng thiên vị đến mức như Lưu Tú Nghiên thì thật hiếm thấy. Dùng đứa con trai út mới tốt nghiệp cấp hai để hạ thấp đứa con trai cả đang học đại học, lời này mà để Tô Chí Khiêm nghe được, chắc chắn sẽ đau lòng biết bao?
Mọi người nhìn nhau, ngoài sự kinh ngạc, trong lòng đều dấy lên cùng một nghi vấn — Một đội trưởng bảo vệ vũ trường nhỏ bé mà thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Tất cả nguyên liệu cho món lẩu đã chuẩn bị xong, mọi người khiêng bàn ghế ra sân trống trước nhà bày biện. Ánh nắng mùa đông nhẹ nhàng rải xuống, buổi trưa không gió nên không lạnh, còn toát ra chút ấm áp.