Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 447

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Chí Huy ưỡn cổ cãi: “Anh đừng nghe chị ta phun m.á.u chó! Nếu em thật sự động thủ, chị ta còn có thể yên lành đứng đây à? Sao anh không hỏi chị ta đã làm gì? Chẳng những lớn tiếng với mẹ, còn trước mặt Hiểu Tuyết mà bịa đặt gây chuyện! Người phụ nữ như này không dạy dỗ, tôi Tô Chí Huy còn ra đàn ông không? Nếu để đám anh em của tôi biết được, sau này tôi còn mặt mũi nào mà quản bọn họ?”

Khương San sắc mặt cứng lại, sau đó cố gắng phản bác: “ Tôi lớn tiếng với mẹ khi nào? Rõ ràng là mẹ luôn không vừa mắt tôi!”

Lưu Tú Nghiên đương nhiên đứng về phía con trai út, lập tức phụ họa: “Chí Huy nói câu nào sai à? Trong mắt cô bao giờ có tôi là mẹ chồng này chứ? Khách đến nhà cô không thèm giúp đón tiếp thì thôi, còn trước mặt khách mà thay tã bẩn trên bàn ăn, tôi nói cô vài câu thì cô liền làm mặt nặng mày nhẹ, còn lấy chuyện ra riêng mà dọa người! Đây nào phải cưới vợ, đúng là rước một vị Bồ Tát về để thờ cúng!”

Khương San tức đến run rẩy cả người, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tô Chí Khiêm, cô ta cắn cắn môi, cuối cùng không lên tiếng nữa.

Cô ta không phải sợ Tô Chí Huy, càng không phải sợ mẹ chồng Lưu Tú Nghiên, chỉ là khi về nhà mẹ đẻ, mẹ cô ta đã dặn dò cô ta nhiều lần: “Con phải giữ chặt lấy Chí Khiêm, người đàn ông có thể bao dung tính khí này của con khó tìm lắm. Nhưng con cũng đừng ỷ anh ấy hiền mà làm càn, thu bớt tính khí của con lại, nếu làm mất cuộc sống tốt đẹp này, đến lúc đó đừng có về nhà mẹ mà khóc!”

Tuy cô ta ghét những lời mẹ nói nghe chói tai, nhưng cũng không thể phủ nhận mẹ thật lòng muốn tốt cho cô ta.

Hơn nữa, Tô Chí Khiêm là người đàn ông đầu tiên mà cô ta thật lòng yêu.

Ban đầu cô ta quả thật là vì muốn so bì với Thường Mỹ, Thường Mỹ đâu đâu cũng hơn cô ta, trong lòng cô ta vô cùng không phục, nên khi cô ta nghĩ Thường Mỹ thích Tô Chí Khiêm, cô ta liền cố ý tiếp cận Tô Chí Khiêm, muốn dùng cách này để chọc tức Thường Mỹ. Nhưng không biết từ bao giờ, cô ta dần dần để tâm đến Tô Chí Khiêm, từ việc trêu đùa ban đầu đã biến thành tình yêu thật lòng.

Theo đuổi Tô Chí Khiêm bao nhiêu năm như vậy, cô ta cứ nghĩ mình ban đầu chỉ là không cam tâm, nhưng nhìn người trước mắt, trái tim vẫn đập loạn nhịp.

Cô ta biết Tô Chí Khiêm không thích mình, cũng là bị ép cưới mình, nhưng cô ta không quan tâm, chỉ cần người đàn ông này ở bên cạnh mình là được.

Nhưng lúc này, để không khiến Tô Chí Khiêm lại có ấn tượng không tốt về mình, cô ta chọn nuốt cục tức này xuống.

Khóe mắt Tô Chí Khiêm đỏ ngầu, dưới mắt có quầng thâm đậm đặc. Anh vừa kết thúc dự án chạy liên tục nửa tháng, vốn định về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không ngờ lại gặp phải cảnh căng thẳng như dây đàn này.

Anh cúi mắt che đi vẻ mệt mỏi, trầm giọng nói: “Đều là người một nhà, có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế? Nhất thiết phải ầm ĩ đến mức động tay động chân? Chí Huy, bất kể nguyên nhân là gì, Khương San là chị dâu của em, nếu để anh thấy em bất kính với chị ấy nữa, đừng trách anh không giữ tình anh em.”

Nếu là bình thường, Tô Chí Huy nhất định sẽ ưỡn cổ cãi lại.

Nhưng hôm nay không hiểu sao, anh ta đảo mắt một vòng, cuối cùng hừ một tiếng từ mũi, vậy mà không phản bác nữa.

Tô Chí Khiêm ngừng lại một chút, quay sang Khương San: “Em cũng vậy, mẹ là trưởng bối, sự tôn trọng cần thiết không thể thiếu, dù em có ấm ức trong lòng, nhưng có những chuyện, chúng ta có thể giải quyết bằng cách khác.”

Lời của Tô Chí Khiêm khiến Khương San không tình nguyện mím môi, cuối cùng cũng chỉ hừ một tiếng từ mũi, coi như miễn cưỡng thỏa hiệp.

Tô Chí Khiêm lúc này mới nhìn La Hiểu Tuyết đang ngồi một bên, mắt mở to, nói: “Chuyện hôm nay dừng ở đây. Người yêu của Chí Huy lần đầu tiên về nhà, đừng để người ta xem trò cười.”

Ai ngờ lời này vừa dứt, La Hiểu Tuyết mắt lại trợn to hơn, nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm thứ gì: “Người yêu của Chí Huy ở đâu? Người yêu là gì, có ăn được không?”

Vừa nói cô ta đã định ngồi xổm xuống gầm bàn tìm “ người yêu”.

Tô Chí Huy mặt đỏ bừng, nắm chặt lấy cô ta: “Người yêu của tôi chính là cô, mau ngồi yên đi!”

La Hiểu Tuyết bị kéo về chỗ cũ, ngón tay chỉ vào mình, mặt đầy kinh ngạc nói: “ Tôi là người yêu à? Sao tôi không biết?”

Tô Chí Huy luống cuống từ túi quần lấy ra một gói bánh quy hình động vật nhét vào tay cô ta, giọng điệu không tốt nói: “Mau ăn đi, đừng nói nữa!”

La Hiểu Tuyết bị mắng cũng không giận, ngược lại vui vẻ ôm bánh quy ăn. Còn như một đứa trẻ, khi ăn bánh quy hình chó thì phải “gâu gâu” hai tiếng, khi ăn bánh quy hình mèo thì “meo” một tiếng, khi ăn bánh quy hình gà trống thì đột nhiên ngẩng cổ gáy vang.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến căn phòng lập tức tĩnh lặng.

Khương San trợn tròn mắt, cô ta vừa nãy đã cảm thấy La Hiểu Tuyết có gì đó không ổn.

Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 447