Nghe nói đến việc mua máy nhắn tin, Thường Hoan lập tức như con gà bị bóp cổ, ngượng ngùng im bặt.
Thường Mỹ lười biếng không thèm để ý đến cô ta nữa, quay sang nói: “Nếu chuyện ăn mừng đã định rồi, tiếp theo chúng ta thảo luận chuyện mua căn nhà đối diện. Mọi người có ý kiến gì cứ việc nói.”
Tháng Năm năm nay, sau nhiều lần cải cách thất bại, nhà máy thủy tinh đã nhận được “thông báo cảnh báo phá sản” từ Cục Quản lý Công thương. Mặc dù đây không phải là trường hợp quốc doanh đầu tiên đứng trước nguy cơ phá sản trên cả nước, nhưng tin tức vẫn chấn động toàn bộ khu công nghiệp như tiếng sét.
Mọi người bàn tán xôn xao về chuyện này, công nhân viên nhà máy thủy tinh càng lo lắng khôn nguôi. Cái bát cơm sắt tưởng chừng có thể truyền từ đời này sang đời khác, không ngờ cũng có ngày tan vỡ.
Những ngày này, khắp nơi đều thấy công nhân nhà máy thủy tinh tụ tập lại, trên mặt đầy vẻ hoang mang. Bát cơm sắt đã mất, họ biết phải đi đâu về đâu?
Theo “Quy định tạm thời” về phá sản, nhà máy thủy tinh sẽ chưa phá sản ngay lập tức, mà được cấp thời gian một năm để chỉnh đốn và cứu vãn. Trong một năm này, nếu có thể làm cho nhà máy hồi sinh, cảnh báo sẽ được thu hồi; nếu không thể phục hồi, nhà máy sẽ bị xử lý theo diện phá sản.
Để tự cứu mình, nhà máy thủy tinh đã thức trắng đêm nghĩ ra mấy giải pháp, trong đó có một giải pháp là quyết định bán nhà ở của công nhân viên để thu hồi vốn.
Năm 1987, cải cách chế độ nhà ở đô thị toàn quốc được khởi động. Năm 1989, chính quyền thành phố Quảng Châu tiên phong công bố “Phương án thực hiện cải cách chế độ nhà ở thành phố Quảng Châu”, trở thành thành phố thủ phủ đầu tiên trên cả nước cải cách chế độ nhà ở. Biện pháp bán nhà của nhà máy thủy tinh là hợp lệ và hợp pháp.
Nhà của nhà máy thủy tinh đương nhiên ưu tiên bán cho công nhân viên của nhà máy. Nếu cuối cùng vẫn còn nhà chưa bán được mới rao bán ra ngoài, nhưng khả năng này cực kỳ thấp. Nhà ít người đông, cho dù là những gia đình khó khăn đến mấy, lúc này cũng sẽ vay tiền họ hàng bạn bè để mua nhà trước.
Thường Minh Tùng đã rời nhà máy thủy tinh từ lâu, nên cũng mất tư cách mua nhà. Nếu muốn mua căn nhà đối diện, chỉ có thể mua lại với giá cao từ người khác, điều này có nghĩa là sẽ phải tốn thêm không ít tiền.
4. “Con không có ý kiến,” Lâm Phi Ngư đầu tiên bày tỏ, “Tiền mua nhà cứ tính con một phần.”
Thường Tĩnh cũng khẽ phụ họa: “Con cũng đồng ý.”
5. Thường Hoan nhìn Lâm Phi Ngư, rồi lại nhìn Thường Tĩnh, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào Tiền Quảng An bên cạnh. Chiếc tivi đang chiếu bộ phim “Cô Gái Tha Hương” nổi tiếng khắp cả nước.
Tiền Quảng An đang xem say mê, bị Thường Hoan thúc một cái mới luyến tiếc quay đầu lại, qua loa đáp: “Sao thế? À… nói đến đâu rồi nhỉ? Tôi thế nào cũng được …”
Nói xong không đợi Thường Hoan lên tiếng, ánh mắt anh ta lại bị bộ phim truyền hình thu hút.
Thường Hoan tức giận đá mạnh vào chân anh ta dưới gầm bàn, hắng giọng nói: “Theo tôi, căn bản không cần thiết phải mua nhà.”
Thường Mỹ hơi nhướng mày: “Lý do?”
Thường Hoan đón nhận ánh mắt nghi hoặc của mọi người, ấp úng giải thích: “Phi Ngư và Thường Tĩnh dù sao cũng phải lấy chồng, đợi các cô ấy đều đi lấy chồng rồi, căn nhà này chỉ còn bố mẹ hai người ở, đâu cần chỗ rộng lớn như vậy? Bây giờ rõ ràng là phải tốn thêm tiền, hà cớ gì phải làm kẻ ngốc ( người chịu thiệt)?”
Nghe những lời này, Lý Lan Chi không chút biến sắc nhìn Thường Hoan một cái.
Đợi Thường Minh Tùng ra ngoài, bà sẽ tìm cơ hội đề nghị ly hôn. Đến lúc đó, Thường Minh Tùng đương nhiên không thể sống ở đây. Theo suy nghĩ trước đây của bà, Thường Minh Tùng tốt nhất nên chuyển ra ngoài đại viện ở, như vậy cả hai sẽ không khó xử. Chỉ là bây giờ Thường Mỹ đề xuất mua nhà cho bố cô ấy, bà không có bất cứ lý do gì để ngăn cản.
“Thứ nhất, căn nhà này là của chú Lâm để lại cho Phi Ngư. Những năm qua chúng ta sống ở đây đã là sự rộng lượng của dì và Phi Ngư rồi.” Thường Mỹ nói xong, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt Thường Hoan, “Bây giờ chúng ta đều đã có năng lực rồi, lẽ nào còn muốn tiếp tục chiếm giữ nhà của Phi Ngư nữa sao? Cô không muốn góp tiền thì cứ nói thẳng, không ai ép cô cả.”
Thường Hoan lập tức đỏ bừng mặt: “Ai… ai nói tôi không muốn góp tiền! Tôi chỉ là cảm thấy không đáng! Nếu cô nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu thì cứ tùy cô!” Cô ta chua chát nói thêm một câu, “Dù sao cô cũng gả cho người có tiền mà!”
Nói xong cô ta đứng dậy, giận đùng đùng kéo Tiền Quảng An rời khỏi nhà họ Thường.
Vừa bước vào cửa nhà họ Tiền, ánh mắt mẹ Tiền đã như đèn pha quét về phía bụng cô ta, kéo cô ta lại hỏi nhỏ: “Thường Hoan à, tháng này con trễ kinh hai ngày rồi phải không?”
Thường Hoan giật mình: “Dường như là vậy ạ.”
Bị mẹ chồng cứ thế này, chăm chăm nhìn chằm chằm vào kinh nguyệt và cái bụng, trong lòng cô ta dâng lên một nỗi bực bội khó tả.