Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 538

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Anh gõ cửa một hồi lâu, bên trong vẫn im lặng, anh cứ nghĩ Lâm Phi Ngư không có nhà, định quay đi thì cửa lại đột nhiên mở ra.

Quảng Châu tháng Bảy, thời tiết ba mươi tư, ba mươi lăm độ C nóng đến mức khiến người ta choáng váng, ngay cả ve trên cây cũng vì nóng mà không còn sức kêu, nhưng Lâm Phi Ngư trước mắt anh lại đang khoác một chiếc áo khoác dài tay, sắc mặt tái nhợt, những sợi tóc lộn xộn bết dính trên vầng trán ướt đẫm mồ hôi.

"Em bị sao vậy?" Giang Khởi Mộ nhìn chằm chằm vào mặt cô, lông mày nhíu chặt.

Lâm Phi Ngư thấy là anh, hơi ngạc nhiên, nhưng lúc này cô vừa uống thuốc xong, đầu óc nặng trĩu, cũng chẳng nghĩ được nhiều.

Cô quay đầu đi ho khan hai tiếng, giọng khàn khàn nói: "Không sao... Chỉ là bị cảm cúm thôi, anh tìm em có chuyện gì à?"

Lần này cô hơi xui xẻo, hôm kia đi ra ngoài một chuyến, về đến nhà cùng ngày đã thấy không khỏe rồi. Cô đến phòng khám gần đó lấy thuốc uống, sáng nay tỉnh dậy thì thấy kinh nguyệt đến sớm, bình thường cô không bị đau bụng kinh, không biết là do hai hôm nay uống quá nhiều đồ lạnh, hay là do mấy tháng nay tâm trạng buồn bực mà ra, đau như có người cầm d.a.o xoắn đi xoắn lại trong bụng vậy.

"Đã đi bệnh viện chưa?" Giang Khởi Mộ đưa tay định chạm vào trán cô.

Ánh nắng xiên chiếu lên mặt cô, những sợi lông tơ nhỏ phủ một lớp viền vàng. Cô theo bản năng rụt người lại: "Đã đến phòng khám lấy thuốc rồi... Nếu anh không có chuyện gì thì em muốn ngủ."

Giang Khởi Mộ nghiêng người che chắn ánh nắng chiếu thẳng vào cho cô: "Anh vào xem em đã uống thuốc gì."

Lâm Phi Ngư đầu óc nặng trĩu vô cùng, việc đứng dậy mở cửa và nói những lời này đã tiêu hao hết sức lực của cô. Lúc này, cô không thể chống đỡ thêm được nữa, cũng không còn sức để ngăn anh vào. Cô lơ mơ quay về giường, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Lần trước Giang Khởi Mộ đến, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, nhưng giờ đây bên trong lại bừa bộn: quần áo chưa gấp chất đống trên ghế sofa, các loại hộp thuốc vương vãi trên bàn, thùng rác đầy tràn, cửa sổ đóng kín khiến căn phòng trở nên ngột ngạt khó chịu.

Giang Khởi Mộ bước tới cẩn thận kiểm tra các loại thuốc trên bàn. Trước đây anh cũng từng bị cảm cúm, nên có hiểu biết nhất định về những loại thuốc cần uống, xác nhận là đúng thuốc rồi anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh đứng dậy mở tất cả các cửa sổ trong phòng cho thông gió, nhưng khi định mở cửa sổ cạnh giường, lại truyền đến tiếng phản đối yếu ớt của Lâm Phi Ngư: "Đừng mở... Lạnh..."

Mặt cô vùi trong chăn, giọng nói mơ màng, mang theo sự yếu ớt của người bệnh.

Giang Khởi Mộ do dự một lát, vẫn đẩy cửa sổ hé một khe nhỏ. Thấy cô cuộn tròn lại, anh quay người lấy chăn từ tủ quần áo ra nhẹ nhàng đắp lên người cô, rồi lại đi lấy một chậu nước ấm, vắt khô khăn mặt cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán cô.

Lâm Phi Ngư vốn đang run rẩy vì lạnh, sau khi được đắp thêm chăn thì ấm hơn nhiều. Mồ hôi lạnh trên mặt được lau sạch, cũng không còn cảm giác dính nhớp khó chịu nữa, cô nhanh chóng ngủ say, hơi thở dần trở nên đều đặn.

Một tia nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa, chiếu những vệt sáng nhỏ lên gò má tái nhợt của cô, khiến làn da cô càng thêm trắng nõn. Mái tóc mềm mại rũ xuống mặt, không biết có phải vì bệnh mà khuôn mặt cô trông nhỏ đi một vòng, có vẻ đáng thương.

Giang Khởi Mộ đứng bên giường, ánh mắt dừng lại trên mặt cô hồi lâu.

Lâm Phi Ngư giấc này ngủ say như chết, khi tỉnh dậy lần nữa, ráng chiều ngoài cửa sổ đã nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Cô lắc lắc đầu, cảm thấy không còn nặng trĩu nữa, nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

Cô vịn giường từ từ ngồi dậy, liền nghe thấy tiếng bước chân từ phòng khách vọng đến, chưa kịp phản ứng, một bóng tối đã bao trùm trước mặt, sau đó một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô.

"Đã hạ sốt rồi."

Lâm Phi Ngư chậm chạp ngẩng mặt lên.

Ánh mắt cô lướt qua chiếc áo phông cotton bạc màu, sau đó là yết hầu đang di chuyển lên xuống, cuối cùng đối diện với đôi mắt đen thẳm của Giang Khởi Mộ.

Cô chớp chớp mắt, nhất thời không biết đây là thực hay đang mơ.

Giang Khởi Mộ cụp mi mắt, thấy vẻ mơ màng của cô, hơn ngày thường vài phần đáng yêu, không nhịn được kéo khóe môi lên: "Vẫn chưa ngủ dậy à?"

Lâm Phi Ngư lúc này mới phản ứng lại, theo bản năng hỏi: "Anh... sao vẫn chưa đi?"

Giang Khởi Mộ nhìn cô: "Không yên tâm."

Anh đứng, cô ngồi, hai người ở khá gần nhau.

Gần đến mức có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên người anh.

Lâm Phi Ngư vờ như không hiểu, cúi đầu nhìn chằm chằm vào một vết đen trên sàn nhà.

Kể từ khi gặp lại, cô nhận ra mình giả ngốc ngày càng nhiều.

Ánh mắt Giang Khởi Mộ trầm xuống, anh quay người đi về phía phòng khách: "Bụng đói chưa? Muốn ăn gì, anh đi mua."

Anh không dồn ép, Lâm Phi Ngư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô đi theo anh đến phòng khách, thấy cảnh tượng trước mắt liền sững sờ: "Anh dọn dẹp cả phòng khách rồi à?"

Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 538