Bà Chu Lục cũng liên tục xua tay: “Từ khi Lan Chi đi Thượng Hải, khu số 18 chúng ta lạnh lẽo vô cùng, bây giờ cuối cùng cũng về rồi, sao lại còn muốn chuyển ra ngoài ở?” Bà thở dài, “Nếu không phải ông Quốc Tài chân cẳng không tiện, tôi đã muốn đổi nhà với nhà bà rồi.”
Lúc này, Lưu Tú Nghiên, người vẫn im lặng nãy giờ, đột nhiên mở lời: “Đổi với nhà tôi đi, nhà tôi không có người già, hơn nữa hai năm nay tôi béo lên rất nhiều, còn bị bệnh tim mạch vành. Bác sĩ khuyên tôi nên vận động nhiều, chuyển lên tầng hai vừa vặn thích hợp.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Phải biết rằng, nếu như trước đây, những lời như vậy tuyệt đối sẽ không thoát ra từ miệng Lưu Tú Nghiên.
Nói ra cũng lạ, mấy chục năm qua, hai bà hàng xóm Lưu Tú Nghiên và Lý Lan Chi này luôn ở trong trạng thái lặp đi lặp lại giữa thân thiết như chị em và chiến tranh lạnh. Lúc thân thiết, Lưu Tú Nghiên luôn hầm canh cho Lý Lan Chi. Lúc không thân, dù ở chung tầng trên tầng dưới, gặp mặt cũng xem như không thấy.
Thế nhưng từ khi Lý Lan Chi đi Thượng Hải, người không thích nghi được nhất lại chính là Lưu Tú Nghiên, cứ cách vài ba hôm lại than thở mấy câu “Lúc Lan Chi còn ở đây thì thế này thế nọ”.
Lâm Phi Ngư ngẩn người, nhẹ giọng nói: “Dì Lưu, như vậy sao được ạ…”
“Có gì mà không được?” Lưu Tú Nghiên dứt khoát vung tay, “Cứ quyết định như vậy đi, hai ngày nữa chuyển nhà luôn, đừng chần chừ.”
Lâm Phi Ngư vô thức nhìn Giang Khởi Mộ.
Giang Khởi Mộ hiểu ý, dịu dàng nói: “Dì Lưu, hay là chúng cháu bù cho dì một ít tiền chênh lệch nhé? Dù sao tầng một…”
“Bù tiền chênh lệch gì!” Lưu Tú Nghiên sắc mặt trầm xuống, “Hàng xóm mấy chục năm rồi, các cháu cảm thấy ngại đưa tiền, dì còn ngại nhận! Đừng nhắc đến chuyện tiền bạc nữa không dì giận thật đó!”
Thấy Lưu Tú Nghiên thái độ kiên quyết, Lâm Phi Ngư và Giang Khởi Mộ cũng không tiện khăng khăng nữa, chỉ nghĩ sau khi chuyển nhà sẽ mua nhiều thực phẩm bổ dưỡng và đồ chơi trẻ em cho gia đình họ Tô để bày tỏ lòng biết ơn và bù đắp.
Cứ thế, chuyện nhà cửa đã được định đoạt.
Tết năm 1996, Dương Ngọc Oánh mang ca khúc “Để em nhẹ nhàng nói cho anh biết ” lên Gala mừng xuân. Tết Nguyên Đán cứ thế âm thầm đến trong tiếng hát ngọt ngào của cô.
33. Vợ chồng Chương Thấm và Chu Quốc Văn nghe tin Lý Lan Chi ba người đã về Quảng Châu, đặc biệt từ Thâm Quyến vội vã về đoàn tụ.
Đêm giao thừa, Chu Thúy Phương cũng dẫn con trai đến. Hàng xóm khu số 18 tụ tập lại, náo nhiệt ăn bữa cơm đoàn viên.
Mấy năm nay Chu Thúy Phương làm việc ở bộ phận ngoại thương của nhà máy đồ hộp rất phát đạt, năm ngoái cô đã dùng tiền tiết kiệm mua một căn nhà cũ một phòng khách một phòng ngủ. Mặc dù không phải nhà mới, nhưng cuối cùng cũng cho cô và con trai một chỗ ở ổn định.
Tục ngữ có câu “xa thơm gần thối”, từ khi chuyển ra ngoài ở, mối quan hệ giữa cô và hai anh em Chu Quốc Tài ngược lại đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Tất nhiên, hai năm nay Chu Quốc Tài cũng không còn đáng ghét như trước, không động một chút là nói những lời bóng gió nữa.
Con trai út của anh ta thi đậu cao đẳng, con trai cả đi theo Chu Quốc Văn làm việc ở Thâm Quyến, nghe nói rất siêng năng chịu khó, Chu Quốc Văn cũng đối xử rất tốt với cháu trai cả này, rất sẵn lòng giúp đỡ anh ta.
Ông trời cũng chiều lòng người, đợt lạnh giá trước Tết Nguyên Đán âm thầm rút đi, Quảng Châu đón chào những ngày đông ấm áp, nhiệt độ mười mấy độ dễ chịu, rất thích hợp để bày tiệc ngoài trời.
Lần đoàn tụ này có rất nhiều người, hai chiếc bàn tròn lớn được xếp thẳng hàng trong sân, mới đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Bàn đầu tiên ngồi những người hàng xóm thế hệ lớn tuổi.
Bà Chu Lục nhìn hai bàn đầy ắp người, cảm khái nói: “Lan Chi đã về, gia đình anh Giang cũng chuyển đến, khu số 18 chúng ta bao nhiêu năm rồi mới náo nhiệt như vậy.”
Lưu Tú Nghiên tiếp lời: “ Đúng là vậy mà! Trước đây Lan Chi ở Thượng Hải, Minh Tùng thì sớm đi tối về, tầng hai lạnh lẽo như không có người ở vậy, không quen tí nào.”
Lý Lan Chi nghe vậy cười nói: “Hồi tôi mới đi Thượng Hải cũng không quen, không phải không thích nghi được việc ăn ở, mà là đột nhiên không còn các bà hàng xóm cũ này nữa, cái cảm giác đó, cứ như thời trẻ chia tay người yêu vậy, một ngày không gặp là nhớ đến bồn chồn trong lòng.”
Mọi người nghe bà nói vậy đều không nhịn được bật cười.
Quách Mẫn Hủy vẫn rất dựa dẫm Lý Lan Chi, cô như thường lệ ngồi sát bên Lý Lan Chi, thấy mọi người đều cười, cô cũng cong mắt cười theo.
Lý Lan Chi gắp một viên bò viên căng tròn vào bát cô, Quách Mẫn Hủy lập tức trẻ con dùng đũa chọc chọc viên bò, ăn từng miếng nhỏ, nước sốt dính khóe miệng mà không hề hay biết. Lý Lan Chi thấy vậy, vội vàng lấy khăn giấy lau sạch cho cô.
Chương Thấm quan tâm hỏi Giang Cẩn Xương: “Anh Giang, nhiều năm không về Quảng Châu, anh còn quen không?”
Giang Cẩn Xương ngồi trên xe lăn, trên mặt nở nụ cười, từ từ gật đầu: “Quen… quen…”