Chưa nói hết lời, bên ngoài đã vọng vào tiếng bước chân, là hai chị em Thường Mỹ và Thường Hoan đã về, phía sau còn có Lâm Phi Ngư đang cúi đầu ủ rũ.
Lý Lan Chi và Thường Minh Tùng dừng câu chuyện, vội vàng bưng thức ăn ra phòng khách nhà họ Thường. Bàn ăn nhà họ Thường khá lớn, nhưng ghế không đủ, phải chuyển từ nhà họ Lâm qua.
Sau khi khỏi bệnh, Thường Hoan như được hồi sinh hoàn toàn. Thường Minh Tùng đã một hai lần thăm dò hỏi về chuyện xảy ra ở khu vườn hoang hôm đó, nhưng Thường Hoan đều nói mình không nhớ gì cả, rồi cứ ăn cứ ngủ, vô tư vô lo như trước.
Thường Minh Tùng thấy con bé như vậy, tưởng trẻ con mau quên, nên cũng không để tâm.
Một là chuyện xảy ra hôm đó, hai là thân phận hiện tại của hai đứa.
Một đứa con của mẹ kế, một đứa con của cha dượng, bao gồm cả Thường Mỹ, cả ba đứa đều không muốn có thêm một người chị em.
Thường Hoan sống dưới áp lực của Thường Mỹ quanh năm, trong mắt cô bé, sở dĩ mình thua kém là vì mình là em gái, không ngờ bố tái hôn, cô bé không những không thành chị mà lại còn có thêm một người chị nữa.
Thật quá đáng.
Đặc biệt, Thường Hoan càng không muốn, cô bé cảm thấy mình bị Thường Mỹ chèn ép bấy lâu là vì mình là em gái, không ngờ bố tái hôn, mình vẫn là em gái, thật quá đáng.
Thường Hoan và Lâm Phi Ngư bằng tuổi nhau, chỉ là Lâm Phi Ngư sinh cuối tháng Bảy, còn Thường Hoan sinh sau cô bé một tuần.
Thường Hoan không muốn làm út, Lâm Phi Ngư cũng không muốn thành thứ hai, thế là hai đứa lại “tuyệt giao” lần nữa.
Mọi người vào chỗ, ngồi xuống, buổi họp mặt gia đình đầu tiên của gia đình tái hợp này chính thức bắt đầu.
Chủ trì: Thường Minh Tùng, Lý Lan Chi.
Người tham gia: Lâm Phi Ngư, Thường Mỹ, Thường Hoan.
Cuộc họp bắt đầu: Thường Minh Tùng gắp cho mỗi người một miếng ngỗng quay, rồi nói: “Từ nay về sau chúng ta là một gia đình, thế nào là một gia đình? Giống như những con châu chấu bị buộc chung một sợi dây, sống cùng sống, c.h.ế.t cùng chết.”
Thường Minh Tùng thực ra muốn nói là mọi người là một gia đình, vinh quang cùng hưởng, tổn thất cùng chịu, nhưng trình độ văn hóa có hạn, nên cách diễn đạt bị lệch lạc.
Châu chấu số 1 Lâm Phi Ngư: “…”
Châu chấu số 2 Thường Mỹ: “…”
Châu chấu số 3 Thường Hoan: “…”
Ba con châu chấu, không, ba người đều thầm thì trong lòng, sao đã thành một nhà rồi còn phải c.h.ế.t chung? Thật là hại trẻ con quá mà?
Thấy vậy, Lý Lan Chi vội vàng bổ sung: “Ý của bố các con là, mọi người là một gia đình thì phải đoàn kết yêu thương nhau, ba chị em đồng lòng hợp sức, như vậy người khác mới không dám bắt nạt các con. Giống như một chiếc đũa thì dễ dàng bẻ gãy, nhưng mười đôi đũa bó lại thì dù người có sức khỏe đến mấy cũng không thể bẻ gãy được.”
Thường Minh Tùng gật đầu lia lịa: “ Đúng vậy đúng vậy, chính là ý này.” Nói xong lại nhìn hai chị em Thường Mỹ và Thường Hoan, “Thường Mỹ, Thường Hoan, gọi người đi.”
Thường Mỹ bướng bỉnh mím môi, dùng sự im lặng để chống đối.
Thường Hoan nhìn bố, rồi nhìn chị, sau đó cúi đầu nhìn miếng ngỗng quay trong bát không nói lời nào.
Cả hai đứa đều như vậy, Thường Minh Tùng nhìn thấy là nổi cáu, nhưng bị Lý Lan Chi ngăn lại: “Chuyện gọi người không vội, cho bọn trẻ chút thời gian. Mọi người ăn cơm đi.”
Nói rồi cô liếc nhìn Lâm Phi Ngư cũng đang cúi đầu.
Ngày như vậy đúng là không nên la mắng, Thường Minh Tùng đành bỏ qua.
Cứ thế, Lâm Phi Ngư thoát được một kiếp.
Bữa cơm rất thịnh soạn, nhưng gia đình năm người, trừ hai bố con Thường Minh Tùng và Thường Hoan là thật lòng ăn uống, ba người còn lại đều lơ đãng, ăn không biết mùi vị.
Ăn xong, Lâm Phi Ngư lau bàn, hai chị em Thường Mỹ rửa bát đũa, Thường Minh Tùng và Lý Lan Chi đi phát kẹo cưới.
Lúc này mọi người mới biết hai người đã lẳng lặng đi đăng ký kết hôn.
Chu Quốc Tài vỗ vai Thường Minh Tùng, trêu chọc nói: “Ông bạn này nhìn không ra đấy nhé, cứ âm thầm làm việc lớn.”
Chu Quốc Văn cũng cười nói: “Ông không định dùng mấy viên kẹo cưới này để đuổi chúng tôi đấy chứ, chuyện vui lớn thế này, nói gì cũng phải làm mấy chén.”
Chương Thấm liếc anh một cái: “Đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện uống cái thứ nước đái ngựa đó.”
Chu Quốc Văn là một người sợ vợ, bị vợ nói thế thì gãi đầu không dám cãi lại, nhưng ngay sau đó, chân anh bị con trai Đậu Đinh ôm chặt: “Bố đừng uống nước đái, sữa đây, uống uống…”
Đậu Đinh giơ bình sữa trong tay, muốn nhét sữa cho bố, sợ rằng chậm một chút là bố sẽ đi uống nước đái.
Mọi người thấy vậy, cười ầm lên.
Nhà họ Tô đối diện nhận được kẹo cưới, cũng rất kinh ngạc, bà nội Tô mặt đầy tươi cười nói những lời chúc mừng vui vẻ, Tô Chí Huy giành lấy kẹo, nhồm nhoàm nhét vào miệng.
Đột nhiên, từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng kính vỡ.
Mọi người nhìn về phía phòng ngủ, đó là phòng của Lưu Tú Nghiên.
Lý Lan Chi không mở miệng, cô vẫn còn rất tức giận về những lời Lưu Tú Nghiên đã nói trước đó.
Bà nội Tô không hề hoảng hốt, giải thích: “Tú Nghiên tối nay đau đầu nên nghỉ ngơi trong phòng, có lẽ không cẩn thận làm đổ cái bát.”