Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 73

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chu Lục Thúc lại nói trêu chọc: "Cơ thể thằng Đậu Đinh này vẫn còn kém, cứ động tí là sốt cảm, lát nữa tôi cho thằng bé theo tôi học Thái Cực Quyền."

Chương Tẩm hừ lạnh một tiếng, ôm con trai vào phòng ngủ.

Chu Lục Thúc thấy vậy, vỗ đũa "bộp" xuống bàn quát lớn: "Thái độ đó là sao? Nhà nào có con dâu ngày nào cũng dám vênh mặt với bố mẹ chồng?"

Chu Quốc Văn với hai quầng thâm dưới mắt nói: "Bố ơi, con xin bố nói ít lại vài câu đi, bác sĩ nói Đậu Đinh bị sốt là vì bị cho uống rượu, bây giờ bố lại nói như vậy, Tiểu Tẩm trong lòng làm sao mà thoải mái được?"

Chu Lục Thúc vẻ mặt không tin: " Tôi chỉ cho có mấy đũa thôi, cộng lại còn chưa được nửa ngụm, thằng nhóc thối này không phải là đang bịa chuyện lừa tôi đó chứ?"

Chu Quốc Văn bực bội nói: “ Tôi và Tiểu Thấm ở bệnh viện túc trực Đậu Đinh truyền nước cả đêm, lẽ nào là giả sao? Bác sĩ nói trẻ con não chưa phát triển hoàn thiện, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến não, nặng còn có thể thành ngốc!”

Thím Sáu Chu kinh ngạc hỏi: “Quốc Văn, bác sĩ thật sự nói vậy sao? Vậy não của Đậu Đinh có bị làm sao không?”

“Bác sĩ nói may mà đưa đi kịp thời, nếu chậm một chút thì khó nói rồi, thằng bé Đậu Đinh quấy cả đêm, tôi và Tiểu Thấm cũng lo lắng thấp thỏm cả đêm.” Chu Quốc Văn lại phản đối bố mình, “Bố, sau này bố đừng cho Đậu Đinh uống rượu nữa.”

Nói xong bụng anh ta quặn thắt, anh ta vội ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.

Chú Sáu Chu tặc lưỡi một tiếng, cố gắng giữ thể diện cho mình: “Chấm mấy đũa rượu mà đã sốt, hồi Quốc Tài Quốc Văn còn nhỏ làm gì có chuyện như vậy? Gia Khánh cũng khỏe re, chỉ có Đậu Đinh gặp chuyện, nói cho cùng vẫn là do Đậu Đinh yếu người, hồi đó tôi bảo thằng Quốc Văn thối tha kia cưới Mỹ Phượng nó cứ không nghe, mấy đứa con trai Mỹ Phượng đẻ ra đứa nào cũng mập mạp khỏe mạnh…”

Lời còn chưa nói hết thì thấy Chương Thấm từ phòng ngủ đi ra, đi đến bên bàn, bất ngờ lật đổ chiếc bàn, cả nồi cháo nóng hổi đổ hết lên người chú Sáu Chu.

Chú Sáu Chu bị bỏng kêu oai oái, giận sôi m.á.u nói: “Vợ thằng Quốc Văn, cô muốn mưu sát bố chồng sao? Cô mà còn như vậy tôi sẽ bảo Quốc Văn ly hôn cô, tin không?”

Chương Thấm cười khẩy liên tục: “Vậy thì ông tốt nhất hãy nói được làm được.”

Nói xong, cô quay về phòng đơn giản thu dọn mấy bộ quần áo, ôm con trai ra khỏi cửa nhà họ Chu.

Một lát sau, Chu Quốc Văn tức tối từ nhà vệ sinh chạy ra, lớn tiếng với bố mình: “Bố, bố muốn con trai mình sống không ra gì đến mức nào chứ? Nếu Tiểu Thấm không quay về, con sẽ đi làm con rể ở rể nhà họ Chương!”

Nói xong anh ta cũng đuổi theo ra khỏi nhà.

Cả nhà ai nấy đều ngớ người …

Chương Thấm ôm con trai về nhà mẹ đẻ, tin tức truyền khắp đại viện, mâu thuẫn nhà họ Chu nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán tốt nhất sau mỗi bữa trà bữa cơm của mọi người.

Trường con em nhà máy đồ hộp sắp kỷ niệm mười sáu năm thành lập, mỗi lớp phải biểu diễn một tiết mục, cô giáo chủ nhiệm đã chốt lớp 4/2 biểu diễn múa dân tộc, nhưng Lâm Phi Ngư lại không được chọn vì tóc quá ngắn.

Lâm Phi Ngư và các bạn gái tóc ngắn khác vì thế rất buồn bã, không ít bạn còn lén lút lau nước mắt mấy lần.

Ai ngờ sau khi học thể dục về, các bạn gái tóc ngắn lại phát hiện trên bàn học của mình có thêm một tờ giấy.

Lâm Phi Ngư cũng có.

Cô bé mở tờ giấy ra, thấy trên đó dùng bút máy phác họa đơn giản hình ảnh một cô gái tóc ngắn, bên cạnh viết một dòng chữ: Lâm Phi Ngư, cô giáo thấy em tóc ngắn cũng rất xinh đẹp – cô giáo Trịnh, giáo viên môn Toán.

Cô giáo Trịnh là giáo viên mới đến dạy tại trường con em nhà máy đồ hộp năm nay, ngày đầu tiên cô đến trường đã thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ.

Hôm đó, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, chân đi đôi giày thể thao trắng hiệu Hồi Lực, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng, khi gió thổi qua cô, cảm giác như tiếng ve cây cũng không còn ồn ào nữa.

Lâm Phi Ngư thích cô giáo Trịnh ngay từ cái nhìn đầu tiên, không chỉ vì cô giáo Trịnh xinh đẹp, mà còn vì cô giáo Trịnh có một khí chất rất giống bố cô, họ đều đeo kính, nói chuyện không nhanh không chậm, cười hiền lành.

Lâm Phi Ngư nắm chặt tờ giấy, sờ mái tóc ngắn của mình, lần đầu tiên cô bé không còn ghét mái tóc ngắn của mình đến vậy.

Giang Khởi Mộ quay đầu, liếc thấy khóe môi cô bé tràn đầy nụ cười.

Không hiểu sao, cậu cũng khẽ mỉm cười theo.

Các bạn gái trong lớp nhận được tờ giấy vừa vui vừa ngượng ngùng, mọi người cẩn thận kẹp tờ giấy vào sách toán, như thể nhận được món quà tốt nhất trên thế giới.

Ngày hôm sau, khi mọi người thấy cô giáo Trịnh cắt mái tóc dài đến thắt lưng thành tóc ngắn, miệng ai nấy đều há ra thành hình chữ “O” lớn.

Cô giáo Trịnh sờ mái tóc của mình, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cô giáo cắt tóc ngắn, là muốn nói với các em, cái đẹp của con gái không định nghĩa bằng tóc dài hay ngắn, cái đẹp của con gái là muôn hình vạn trạng, dù là tóc dài hay tóc ngắn, cô giáo đều thấy các em rất xinh đẹp.”

Con Cái Nam Thành [Thập niên]

Chương 73