Con Trai Tặng Tôi Vàng Giả

1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vào ngày mừng thọ sáu mươi của tôi, con trai và con dâu tặng tôi một bộ trang sức vàng.

“Mẹ, đây là món quà mẹ xứng đang được hưởng, bao năm qua mẹ đã vất vả vì con rồi.”

Tôi thấy xót khi tụi nó tiêu tiền, nên vội chuyển lại cho chúng nó năm vạn tệ.

Nhưng hôm sau, lúc đang rửa rau, tôi phát hiện chiếc vòng vàng lơ lửng trên mặt nước.

Quay đầu lại, tôi nghe con trai đang khoe khoang với con dâu:

“Vẫn là ba anh lắm chiêu, thế là moi được tiền hưu trí của bả rồi!”

“Ráng thêm chút nữa, xem có moi thêm được không.”

Nhìn chiếc vòng rởm trên tay, tôi chỉ thấy buồn cười và chua chát.

Hôm sau, tôi đem toàn bộ tiền gửi tiết kiệm có kỳ hạn, rồi nói với con trai con dâu là mình bị lừa.

1.

Sắc mặt con dâu lập tức sầm xuống.

“Mẹ, mẹ đúng là già rồi lú lẫn! Đàn bà con gái giữ không nổi số tiền lớn thì đừng có giữ, sao không đưa ba giữ giùm! Bây giờ bị lừa rồi, mất trắng luôn rồi chứ gì!”

“Mẹ cũng thật là, cái túi tiền còn không giữ được! Vậy thì mẹ còn có ích gì nữa?”

Con trai vừa chửi vừa thở dài, tỏ vẻ xót xa cho số tiền tôi bị lừa.

Tôi làm bộ mặt áy náy, ngại ngùng:

“Mẹ chỉ là thấy tụi con cần xài tiền nhiều, nên muốn kiếm thêm chút đỉnh cho tụi con, ai ngờ...”

Chồng tôi thì giận đến mức mặt đỏ tía tai.

“Bà mà kiếm tiền, bà thì biết kiếm cái gì?”

“Bà chỉ là gặp thời, ăn may mới vớ được cái việc có lương hưu! Chứ với cái đầu ngu như heo của bà, đến cơm cũng không có mà ăn!”

Ông ta chỉ tay vào đầu tôi, chửi xối xả ngay trước mặt con trai con dâu.

Không thèm giữ chút thể diện nào cho tôi.

Tôi siết chặt nắm tay, gương mặt đầy vẻ tự trách, nhưng trong lòng thì hoàn toàn tan nát.

Ba mươi năm nghĩa vợ chồng, hóa ra không bằng nổi mấy đồng tiền hưu.

Hai mươi sáu năm làm mẹ, tình cảm lại mong manh đến vậy.

Tình thân của họ, thật chẳng chịu nổi chút thử thách nào cả!

2.

Ba mươi năm trước, tôi đậu vào trường trung cấp.

Ra trường, tôi xin được một công việc dạy học.

Tôi gặp chồng mình ở chính ngôi trường ấy.

Nhưng ông ta là người ham ăn biếng làm, dạy học thì lười nhác, học sinh chẳng ai tiến bộ nổi.

Hiệu trưởng nhiều lần nhắc nhở, ông ta vẫn chứng nào tật nấy, cuối cùng bị viện cớ sa thải.

Mất việc rồi, ông ấy cứ suy sụp, luôn miệng than là do hiệu trưởng ghen tị với “tài năng” của mình.

Tôi cũng chẳng nỡ nói thẳng, chỉ nhẹ nhàng khuyên ông đi kiếm việc khác.

Nhưng tính ông lười biếng, nói thế nào cũng không chịu đi làm.

Lúc đó con trai mới được một tuổi rưỡi, ông bà nội thì mất sớm, chẳng ai phụ giúp.

Đúng lúc đó, dạy thêm ngoài giờ vẫn chưa bị cấm.

Tôi dạy học có tiếng, nhiều phụ huynh âm thầm tìm đến hỏi tôi có nhận dạy kèm không.

Tôi cũng có chí tiến thủ, thế là mở luôn một lớp học thêm.

Tôi bàn với chồng, bảo ông ta ở nhà trông con, làm việc nhà, để tôi ra ngoài kiếm tiền nuôi cả nhà.

Vừa nghe không phải đi làm, ông ta mừng rỡ đồng ý ngay.

Nhưng như tôi đã nói, ông ta cực kỳ lười. Lười đến mức con ị cũng không buồn thay tã.

Nhiều hôm tôi bận bịu cả ngày, về tới nhà thì thấy phân với nước tiểu khô cứng dính đầy m.ô.n.g con.

Con trai nằm trên giường khóc đến ngủ thiếp đi, còn ông ta thì ngồi bên cạnh đọc tiểu thuyết.

Tôi chỉ biết lặng lẽ đi rửa ráy, lau chùi cho con.

Tôi đem chuyện ra nói cho rõ ràng.

Ai ngờ bị ông ta nói một tràng lý sự cùn làm tôi tức đến nghẹn họng.

Ông ta mạnh miệng cãi lại:

“Cô không trông con nên cô không biết mệt! Một ngày thay bao nhiêu cái tã? Tôi lấy đâu ra thời gian? Với lại giặt tã tốn nước lắm, trong nhà chỉ có mình cô kiếm tiền, tôi tiết kiệm cho cô còn gì!”

Tôi gằn giọng:

“Nếu anh không muốn trông con thì đi làm đi, mang tiền về đây!”

Lúc đó ông ta mới chịu ngoan ngoãn ở nhà chăm con cho tử tế.

Con cái là vậy đấy, ai chăm thì theo người đó.

Dù cho cha nó là kẻ vô trách nhiệm, mê đọc truyện đến mức không nấu nổi bữa cơm cho con.

Tôi chỉ còn cách vừa dạy học vừa lo cơm nước, chạy ngược chạy xuôi vất vả nuôi con khôn lớn.

Mọi chi tiêu trong nhà đều một tay tôi gánh vác.

Từ học phí, sinh hoạt phí khi con đi học.

Đến khi cưới vợ, nhà, xe, tiền cưới, thứ gì mà không là tôi bỏ ra?

Chỉ vì cha nó có nhiều thời gian ở cạnh hơn, nên con lại hoàn toàn phủ nhận mọi cố gắng của tôi.

Cả đời tôi, thức khuya dậy sớm, vắt kiệt sức chỉ để con mình có cuộc sống tốt hơn.

Vậy mà giờ đây, nó hưởng thụ thành quả từ mồ hôi nước mắt của tôi, lại trách tôi không thể cùng nó lớn lên như cha nó.

Giờ tôi đã già, chẳng còn sức làm gì nữa.

Nó lại cùng cha mình tính toán tới đồng tiền hưu trí của tôi.

Tôi còn biết tìm ai mà phân trần cho được?

Con Trai Tặng Tôi Vàng Giả

1

Chương trước
Chương sau