Cuộc Đại Tàn Sát Của Kẻ Công Lược

Chapter 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

3.

Học ủy vội vàng hỏi: [Xảy ra chuyện gì vậy?]

Thế nhưng lớp trưởng mãi chẳng hồi âm.

Có người ngưỡng mộ nói: "Giờ điểm tích lũy của lớp trưởng là cao nhất, không cần chúng ta phải lo lắng."

" Đúng vậy, tôi phải bám chặt lấy đùi lớp trưởng, đợi cậu ấy đưa chúng ta về thế giới hiện thực! Chỉ là đến lúc đó, có vài kẻ sẽ thảm bại thôi."

Người nói chuyện, ánh mắt lén lút liếc về phía tôi.

Tôi chỉ cúi đầu không nói, ăn phần thức ăn trong tay.

Hệ thống mỗi bữa chỉ phát cho chúng tôi một củ khoai tây hấp, hoàn toàn không đủ ăn. Tôi phải giữ gìn thể lực cho thật tốt.

Trong ngôi miếu đổ nát, một làn gió lạnh ùa đến. Chúng tôi vừa đói vừa rét mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Tất cả mọi người đều bị tiếng điện tử của hệ thống đánh thức: [Hiện tại còn 29 kẻ chinh phục sống sót, tổng giải thưởng 20 triệu.]

"Ý gì đây? Sao lại ít đi một người?!" Có người kinh hãi thốt lên.

Tôi mở nhóm chat, chỉ thấy trong nhóm chi chít tin nhắn mà lớp trưởng đã gửi.

[Cứu tôi——! Tôi đau quá——!]

[Nam chính hắn là một kẻ biến thái! Bọn tôi rõ ràng vừa mới ngủ cùng nhau, vậy mà hắn lại c.h.ặ.t t.a.y tôi, c.h.ặ.t c.h.â.n tôi! Bỏ tôi vào một cái bình hoa lớn!]

[Cứu mạng——! Cứu mạng——! Các người mau đến cứu tôi a a a——!]

...

Trong bức ảnh cuối cùng.

Là hình ảnh lớp trưởng bị chặ* c ụ t tứ chi, m á u lệ đầm đìa, nốt ruồi nơi cổ bị người ta k h o é t b ỏ một cách tàn n h ẫ n, ruồi nhặng vo ve vây quanh, đôi mắt trợn trừng.

Lớp trưởng đã chế*.

Khi nhận ra điều này, cổ họng tôi như bị bóp nghẹt, tay chân lạnh ngắt, hơi lạnh lan khắp toàn thân. Khi định thần lại, không biết ai đã phát ra tiếng hét thất thanh kinh hoàng.

"A——!!"

Đám đông sụp đổ.

"Nam chính gì chứ? Rõ ràng là một tên điên!"

"Không phải nói chinh phục rất đơn giản sao? Hệ thống! Thả tôi đi, tôi muốn về nhà! Tôi không muốn chinh phục nữa!!"

Hệ thống vẫn lạnh lùng nói: [Hỡi các kẻ công lược, đồng hồ đếm ngược sinh mệnh đã khởi động, xin hãy nhanh chóng bắt đầu công cuộc chinh phục!]

Giữa một mớ hỗn loạn. Học ủy đứng lên trên bàn thờ tế phẩm trong ngôi miếu đổ nát, lớn tiếng hô: "Bình tĩnh! Bình tĩnh!"

"Chúng ta vẫn còn 29 người, cho dù nam chính có tàn nhẫn đến đâu, chúng ta vẫn còn cơ hội!"

Lúc này, các bạn học mới dần dần yên lặng.

"Các người có nhận ra không, tiền thưởng chinh phục đã tăng lên rồi?"

Lớp phó học tập phân tích: "Hôm qua là 10 triệu, giờ là 20 triệu. Phải chăng mỗi khi có người chế*, tiền thưởng sẽ tăng lên?"

Học ủy phụ họa: " Đúng vậy, còn nhớ lúc đầu tôi đã nói gì không? Chúng ta phải đoàn kết một lòng, không được tự làm loạn."

"Hai mươi triệu này mỗi người trung bình có thể chia được 68 vạn, chẳng lẽ mọi người không muốn cầm tiền bình an rời khỏi đây sao?!"

Một cô gái hỏi: "Vậy... bây giờ phải làm sao?"

Học ủy nói: "Dựa theo tiến độ chinh phục của lớp trưởng hôm qua, chúng ta ít nhất cũng biết rằng, việc tiếp cận nam chính quả thực có thể nhận được điểm tích lũy."

"Hôm qua tôi đã đi dạo một vòng quanh cổng Hầu phủ, phát hiện họ đang tuyển nha hoàn và hộ viện. Số lượng có hạn, để công bằng, chúng ta sẽ rút thăm để quyết định ai đi ai ở."

4.

"Hả? Lại còn phải đến Hầu phủ ư?"

"Lớp trưởng đi có một ngày đã chế* rồi, tôi nhất định không đi!"

Thể ủy (ủy viên thể dục) nóng tính nghe không nổi nữa, quát lên: "Các người thích đi thì đi, không thích thì thôi! Cùng lắm thì cứ ở đây chờ chế*!"

Lời này vừa ra, cả đám người im lặng.

Đúng lúc này, tiếng hệ thống phá tan sự tĩnh mịch: [Gợi ý: Tiểu Hầu gia thích những người có tính cách ôn thuận.]

Học ủy đẩy gọng kính: "Cũng phải, lớp trưởng tính tình kiêu ngạo, nói không chừng là đã chọc giận Tiểu Hầu gia nên mới chế*. Nếu chúng ta biết giữ mình trong Hầu phủ, đừng quá phô trương, mỗi lần gặp Hầu gia có thể nhận được 5 điểm tích lũy, đây cũng là một cách để bảo toàn mạng sống."

"Đương nhiên, việc tiếp cận nam chính chắc chắn có rủi ro, tôi không ép buộc mọi người."

Học ủy nói một đằng, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Hệ thống chưa bao giờ nói đây là một trận chiến đồng đội.

Vạn nhất, cuối cùng chỉ có một người sống sót...

Vậy thì những kẻ ở lại, chỉ có thể chờ chế*.

Kế đó, mọi người bắt đầu rút thăm.

Hầu phủ tổng cộng tuyển 12 nha hoàn và 10 hộ viện.

Theo kế hoạch của Học ủy. Sau khi xác định được người được chọn, mọi người sẽ góp tiền mua chức năng thôi miên trị giá 20 điểm tích lũy của hệ thống, để quản gia Hầu phủ chọn trúng họ.

Tất cả mọi người đều căng thẳng như đối mặt với kẻ thù, rút từng lá thăm trong số các lá thăm.

Thứ tự rút thăm theo số thứ tự trong danh sách lớp. Tôi là người cuối cùng, chỉ có thể cầm lấy phần còn lại mà người khác đã bỏ qua.

Chậm rãi mở tờ giấy trong tay: [Đi Hầu phủ.]

Liếc nhìn xung quanh, biểu cảm của các bạn học hoặc vui mừng hoặc bi thương, rõ ràng như ban ngày.

Học ủy đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, hỏi: "Giang Du, cậu rút được gì?"

Tôi giật mình. Thành thật trả lời: " Tôi rút trúng đi Hầu phủ."

Học ủy trầm ngâm, rồi đột ngột cười một tiếng: "... Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau sống sót trở về thế giới hiện thực."

Vài phút sau, mọi người bắt đầu kiểm đếm.

Ban đầu, số người được chọn lẽ ra là 12 nữ sinh và 10 nam sinh. Nhưng lúc này, số nữ sinh lại nhiều hơn một người.

Không khí trở nên nặng nề.

"Có người đang nói dối." Học ủy nói: "Những người rút trúng đi Hầu phủ, hãy mở lá thăm của mình ra."

Tôi mở tờ giấy. Nội dung bên trong là: [Ở lại Phá Miếu.]

Trong khoảnh khắc, tôi như bị người ta giáng một đòn trời giáng.

Lá thăm của tôi đã bị tráo đổi!

Cuộc Đại Tàn Sát Của Kẻ Công Lược

Chapter 2