CUỘC PHẢN CÔNG ÔNG GIÀ HỌ ÔN

CHƯƠNG 7

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Sáng hôm sau, tôi gọi tài xế đích thân đưa mẹ chồng đi. Trước khi đi, bà còn bảo có thể sẽ ở lại đó vài ngày, tôi chỉ dặn bà cứ vui vẻ là được, không cần lo lắng gì khác.

Khi mẹ chồng vừa đi, tôi liền gọi điện cho chồng.

Chưa đầy nửa tiếng sau, anh đã về nhà, lao đến ôm chặt lấy tôi như một chú cún con không chịu buông tay.

“Vợ ơi vợ, anh nhớ em c//hế//t mất! Em có nhớ anh không? Anh muốn hôn, anh muốn hôn!”

Tôi đẩy anh ra: "Không phải ngày nào chúng ta cũng gọi video sao?"

Anh lại dí sát vào: " Nhưng mà như thế sao giống nhau được? Anh đâu có ôm được em~"

Hôm nay trong nhà không có ai khác, nên tôi cũng để mặc anh quậy phá.

—---------------

10

Ngày thứ hai mà mẹ chồng vẫn chưa về, cũng không gọi điện. Tôi nhìn điện thoại, rồi quay sang chồng đang mát-xa cho mình: "Anh này, chẳng phải anh nói anh cả lại bắt mẹ đưa tiền, rồi còn bắt mẹ dọn dẹp nhà cửa sao? Hay là họ đổi tính thật rồi? Hoặc là mẹ mình giỏi chịu đựng quá nhỉ?"

Chồng tôi lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.

“Anh nghe xem, hình như có tiếng mở cửa, mẹ về rồi phải không?”

Hai vợ chồng bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy mẹ chồng vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, mặt mũi trông không được tốt lắm, đôi mắt thâm quầng, quần áo nhăn nhúm.

"Ôi mẹ về đúng lúc quá! Hôm qua con mới mua được ít vải thiều ngon, con để dành cho mẹ đấy!"

Tôi khẽ chạm vào tay chồng, chồng liền tiến lên phía trước: "Mẹ ơi, bộ đồ ngủ này mẹ mua cho con thật thoải mái quá! Con thích lắm!"

“Dĩ nhiên rồi, mẹ đích thân chọn mà, anh may mắn lắm đó, có em mới được thế!”

"Vậy thì cảm ơn vợ, cảm ơn mẹ nha!"

Hai vợ chồng đùa nghịch một hồi, mẹ chồng mới nở nụ cười. Tôi khoác tay mẹ: "Mẹ về rồi, con thèm món mì mẹ nấu lắm."

“Được, được, để mẹ dọn dẹp xong rồi tối nay nấu mì cho cả nhà ăn.”

Nhìn mẹ bước vào nhà, tôi và chồng trao đổi ánh mắt, đoán đúng rồi, không tự mình trải nghiệm thì làm sao mà thất vọng được chứ!

"Nhìn này, bố anh lại gọi kìa."

Chồng tôi bĩu môi, không mấy vui vẻ, nhưng vẫn nhấc máy. Bây giờ hai mẹ con anh ấy gọi điện trước mặt tôi đều có thói quen bật loa ngoài.

"Thằng hai! Mẹ mày có về chưa? Bà ấy bị điên à? Chỉ bảo bà đưa đón cháu, nấu ăn, rửa bát, có phải chưa từng làm đâu! Bày đặt giận dỗi cái gì! Bà ấy ăn mặc cái quái gì thế? Trông như hề mà không cho người ta nói? Bảo bà ấy nhanh chuyển tiền lương hưu tháng này sang đây, anh cả mày còn phải đóng học phí cho con đấy! Mau lên!"

Cái lão già này, vẫn không từ bỏ lòng tham nhỉ?

Tôi giật ngay điện thoại: "Chẳng phải ông nói tiền lương hưu cho ai là việc của bà ấy sao? Bà ấy cho tôi rồi, còn lắm lời nữa thì của ông cũng là của tôi đấy!" 

Nói xong tôi cúp máy, mẹ chồng vừa lúc đi ra. Trông bà có vẻ không nghe thấy gì, nhưng thực ra chỉ có bà biết rõ thôi.

Tối hôm đó, khi nấu mì, trong bát của ba người đều có hai quả trứng chiên.

Từ đó, bố chồng không gọi điện thêm lần nào nữa, mẹ chồng cũng không nhắc đến gia đình ba người kia.

Hai tháng sau, tôi mang thai, mẹ chồng và chồng vui mừng hết sức, sợ tôi bị va vấp.

Bố mẹ tôi cũng dọn đến ở, bốn người cùng chăm sóc tôi, ngày ngày thay phiên nhau nấu những món ngon cho tôi ăn.

Đến Tết, bố chồng mới liên lạc, mời chúng tôi về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Thấy mẹ chồng thực sự muốn đi, tôi và chồng cũng mua quà Tết, rồi cùng về đó. Đó không chỉ là quê của bố chồng, mà còn là quê của mẹ chồng.

—------------

Mùa đông lạnh buốt, tôi cuộn tròn như quả bóng, người rã rời chẳng buồn động đậy.

Xe chạy mãi mới đến nơi, xuống xe tôi liền nôn.

Mẹ chồng xót xa vỗ lưng, đưa bình giữ nhiệt cho tôi uống nước: "Biết thế đã chẳng bảo con về, khổ quá đi."

11

"Không sao đâu mẹ , nôn xong con lại thấy dễ chịu." Tôi lau miệng, dạo này mẹ chồng coi tôi như con gái mà chăm sóc, tôi sợ để bà về một mình sẽ bị ức hiếp.

"Thôi, đừng nói nữa, lạnh quá, vào trong sưởi ấm đã." Hai người dìu tôi bước vào, trong nhà lúc nãy còn cười nói vui vẻ, nhưng khi chúng tôi vào thì đột nhiên im bặt.

Trong phòng đầy người, ngồi chính giữa là cái ông lão họ Ôn đã lâu không gặp.

Những ánh mắt thiếu thiện cảm đánh giá chúng tôi, rồi có hai người tiến tới đưa cho tôi và mẹ chồng mỗi người một cái tạp dề.

“Chị dâu à, không phải em nói, chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn mặc sườn xám, thật chẳng biết xấu hổ! Ngày trước còn hiền dịu, sao càng già càng không ra gì thế?”

" Đúng đấy, tiền hưu cũng chẳng biết để dành cho con cháu, giữ tiền lại thì làm gì? Chẳng thà đưa cho người sống mà dùng."

"Phải đấy, muộn thế này mới đến, bọn tôi còn chưa ăn cơm đây! Thật quá quắt!"

Chết tiệt, cả đám này không có tay chân à? Đợi hai mẹ con tôi về nấu cơm cho chắc? Điên rồi chắc!

Mẹ chồng lạnh lùng đáp: “Huệ Huệ có thai rồi, các người đưa tạp dề cho nó là có ý gì?”

“Có thai thì sao? Chúng tôi chẳng phải cũng mang bầu mà làm đủ thứ việc đấy thôi? Nhà ai có con dâu kén chọn như thế?”

“ Đúng vậy, mang thai vận động nhiều mới tốt! Mau đi nấu đi, mọi người đang đợi đấy.”

Bà già kia vừa nói vừa định kéo tôi, tưởng tôi có thai là dễ bắt nạt, nên mới gọi chúng tôi về để dằn mặt đây mà.

Không thể chịu được nữa rồi.

Mặt chồng tôi đen kịt lại như đáy nồi, nhưng anh còn chưa kịp ra tay, thì mẹ chồng đã ném thẳng chiếc tạp dề vào mặt người kia!

"Cút đi, đồ ngu ngốc! Con dâu tôi ở nhà còn chưa phải chịu ấm ức thế này, mà lại đi hầu hạ mấy người các người à! Mấy người què chân què tay cả rồi chắc?

“Lúc tôi còn trẻ, đầu óc u mê mới hầu hạ cả cái nhà này. Các người vui thì bảo tôi đảm đang, không vui thì lườm nguýt. Bây giờ tôi tỉnh táo rồi, còn muốn tôi chịu khổ nữa sao? Mơ đi!"

Mẹ chồng chống hông, khí thế không khác gì mẹ tôi ở sòng mạt chược, miệng lưỡi cay nghiệt, không ngán ai.

"Lão Ôn, để tôi nói cho ông biết, con trai ông chăm ông, con trai tôi chăm tôi, tôi cũng có cháu nội rồi! Đừng có mà lôi tôi vào nữa. Qua Tết xong chúng ta ly hôn, ai không ly người đó là cháu đấy!"

Bố chồng chỉ vào mẹ chồng, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, trông như sắp ngất đến nơi, rõ ràng là tức giận không chịu nổi.

Mẹ chồng lao tới, phun một bãi nước bọt ngay vào miệng ông ta, rồi xách đồ Tết lên, quay người bỏ đi!

"Con trai! Con dâu, mình đi thôi! Về nhà ăn tiệc!"

"Vâng, mẹ, về nhà thôi!"

Chồng tôi mỉm cười, đỡ tôi theo sau mẹ chồng, rồi lại lái xe về nhà bố mẹ tôi.

Cửa mở ra, ánh đèn ấm áp chào đón, tuyết rơi lạnh lẽo ngoài kia, nhưng vẫn còn một nơi chúng tôi có thể trở về.

HẾT

CUỘC PHẢN CÔNG ÔNG GIÀ HỌ ÔN

CHƯƠNG 7

Chương trước
Chương sau