"Không mệt, biển cả có thể xóa tan mọi mệt mỏi, mình đi thôi!"
Thấy cô quyết tâm muốn đi, anh chỉ có thể đồng ý.
Khi người đi đường càng lúc càng thưa thớt, cho đến khi không còn bóng người nào nữa, Tần Thiệu Diên bất ngờ dừng bước, cúi người xuống trước mặt cô: "Lên đây đi, anh cõng em, nếu không chân em sẽ không chịu nổi."
Anh biết làn da của vợ mình mềm mại đến mức nào, hình ảnh những vết đỏ ấy lướt qua tâm trí khiến anh đỏ bừng tai.
Đỗ Kiều nhìn cái lưng rộng lớn của anh, có chút ngại ngùng: "Thôi, nếu bị người ta thấy thì sao? Em không muốn bị đưa đi giáo dục đâu."
"Đừng lo, ở đây không có ai." Tần Thiệu Diên vẫn cúi người, dáng vẻ kiên định khiến sự từ chối của Đỗ Kiều trở nên lung lay.
"Anh cõng nổi không? Em nặng lắm đấy."
"Ngày cưới, anh đã có thể bế em, sao lại không cõng nổi? Lên đây nhanh lên."
Nhớ lại ngày tiệc cưới, anh thực sự đã ôm cô rất vững vàng, Đỗ Kiều cuối cùng không còn do dự.
Cô nhìn quanh xác nhận thực sự không có ai, sau đó vòng tay qua cổ anh, nhón chân để anh cõng lên. Anh đứng dậy, cõng cô lên, hai người sát vào nhau, ngay lập tức truyền đạt hơi ấm cho nhau.
Gió biển dịu dàng thổi qua má, Đỗ Kiều nằm trên lưng của anh, nhìn về phía biển xanh mênh mông, nảy sinh một tình cảm lãng mạn.
Nếu cả đời sống ở đây với anh, có vẻ không tệ.
"Đã tới biển rồi, mệt lắm, anh để em xuống đi." Cô nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh, như một chiếc lông vũ quét qua trái tim anh.
Tần Thiệu Diên không buông tay, thậm chí còn siết chặt hơn: "Không mệt, anh thích được cõng em như thế này."
Đây coi như là lời nói lãng mạn hiếm hoi từ anh, Đỗ Kiều mỉm cười, trong lòng ngọt ngào hơn mật. Hai người dạo bước trên bãi biển vàng óng, phía sau để lại một hàng dấu chân dài...
—
Ngày hôm sau, tại văn phòng tờ báo nhà máy.
Trong lúc Đỗ Kiều đang sắp xếp tài liệu, cô không ngừng mơ màng, hình ảnh bên bờ biển lần lượt xuất hiện trong đầu, cô không tự chủ được mà mỉm cười, có cảm giác như đang yêu.
Đồng nghiệp thấy cô vui vẻ, tiến lại gần trêu chọc: "Cô đang nghĩ gì thế? Có phải có chuyện tốt không?"
Nói xong, ánh mắt đầy ý nghĩa nhìn về phía bụng cô.
Đỗ Kiều bị nhìn đến đỏ mặt, ngay lập tức phủ nhận: "Nếu có chuyện tốt sẽ ngay lập tức báo cho cậu biết, nhưng bây giờ thực sự không có."
Theo nội dung trong sách, nhân vật chính trước khi c.h.ế.t không hề có thai, có lẽ cô cũng khó mà có. Nghĩ đến điều này, nụ cười của cô dần biến mất, cảm giác yêu đương vừa nảy nở theo đó tan biến.
Đúng lúc này, tổng biên tập Trần Đào tiến lại gần, gõ nhẹ lên bàn làm việc của cô, nghiêm túc nói: "Đỗ Kiều, cô theo tôi một chút, nhớ mang theo bản thảo của mình nữa."
Đỗ Kiều hoàn hồn, nói một tiếng " vâng", sau đó nhanh chóng lấy bản thảo đi tới phòng của lãnh đạo.
Hiện nay cô mảng báo mà cô phụ trách chính là " người tốt việc tốt", dám làm việc nghĩa. Cái này đối với cô không có gì khó khăn, nhưng cô hiểu bản thân mình là người mới, lãnh đạo cấp trên không thể giao cho cô trách nhiệm nặng nề nào sớm được.
Đi tới phòng làm việc của lãnh đạo, Trần Đào đẩy một phần báo chí ra trước mặt Đỗ Kiều."Đây là báo của tỉnh, cô xem qua một chút."
Đỗ Kiều có hơi ngạc nhiên, cô nhận lấy, cảm thấy nội dung bên trong vô cùng phong phú, trang giấy dày, hơn hẳn xưởng báo của bọn họ.
Cô chăm chú lật qua hết một lần, không hiểu ý của ngài lãnh đạo lắm: "Tổng biên tập Trần, tôi đã xem xong rồi, ngài có gì muốn dặn dò tôi?"