Đỗ Kiều rất hợp tác với công việc của công an, cung cấp cho họ thời gian và địa chỉ bệnh viện nơi người phụ nữ sinh nở.
Một vài ngày sau, một cặp đôi cùng với hai đứa trẻ đã tìm đến nhà Đỗ Kiều.
Trong số đó, Đỗ Kiều nhận ra cậu bé lớn hơn, đó là Bạch Vũ Phàm, bạn thân của Hoắc Kiêu.
"Các bạn là... ?"
Người đầu tiên mở lời là Bạch Vũ Phàm: "Chị Kiều, chúng em đến để cảm ơn chị, cảm ơn chị đã cứu em trai em."
Nếu không có cô, có lẽ em trai sẽ không bao giờ tìm về được, và cậu bé cũng sẽ tự trách mình suốt đời. Gặp người đã cứu mạng, cô giáo Mục – mẹ của các bé, rất xúc động, nước mắt lưng tròng nhìn Đỗ Kiều, không ngừng cảm ơn.
Đỗ Kiều mời họ vào phòng khách, mới lần đầu tiên nhìn rõ đứa trẻ bị mất trộm trông như thế nào.
Da trắng, mắt to, giống Bạch Vũ Phàm rất nhiều, đặc biệt là trông rất đẹp trai.
Qua cuộc trò chuyện, họ biết được rằng người phụ nữ ăn trộm trẻ em và người nhà của cô ta đã bị đưa đi cải tạo, còn chồng của cô ta vì không biết gì nên không bị trừng phạt, điều này khiến mọi người rất tiếc nuối...
Cha của Bạch Vũ Phàm cũng rất ân hận về sự việc này, anh ta gần đây bận rộn với công việc, thậm chí không thể chăm sóc người vợ khi sinh nở, đã để xảy ra kẽ hở cho kẻ xấu lợi dụng.
Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, họ muốn mời Đỗ Kiều làm mẹ nuôi cho đứa trẻ, và đặt thêm một cái tên cho bé, khi bé lớn lên phải biết ơn cô.
"..." Đỗ Kiều cảm thấy cách bày tỏ lòng biết ơn này hơi quá, sau khi từ chối không thành công, cô đành phải đồng ý.
Bất ngờ có thêm một con nuôi, cô tặng bé một chiếc áo len mới mẻ làm quà gặp mặt, và đặt cho bé cái tên là Bạch Vũ Hiên.
Rất lâu sau đó, khi Hoắc Kiêu và nhóc mũm mĩm biết được câu chuyện này, cả hai đều rất tức giận! Hóa ra họ là người đầu tiên biết đến " mẹ xinh đẹp", nhưng lại để một đứa trẻ mới sinh chiếm lợi thế!
Bọn chúng cũng muốn nhận cô làm mẹ nuôi!
Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã đến ba tháng mùa xuân
Sau khi ra tháng, Đỗ Kiều đã đi làm trở lại. Buổi trưa bình thường cô ăn ở căn tin, sau đó lại về nhà cho con b.ú sữa, đi lại mất nửa tiếng đồng hồ, cả người so với trước khi bận rộn hơn rất nhiều.
Tiền Viện muốn tìm cô tâm sự mà không thấy được người, cuối cùng chỉ có thể tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần tới nhà tìm người.
Hôm nay, hai bé cưng lại lớn thêm một vòng, khuôn mặt rất nhiều thịt, giống như búp bế trên tranh vẽ vậy, rất đáng yêu.
Tiền Viện cầm món đồ chơi trêu đùa hai bé, trong lòng nghĩ nếu mình có hai đứa bé đáng yêu như này thì tốt biết mấy, cô ta sẽ giống như Đỗ Kiểu, thật tâm vì chúng mà bận rộn.
"Làm sao thế? Sao nhìn cậu buồn thế? Có tâm sự à?" Đỗ Kiều nhìn cô ta, rất ngạc nhiên vì bạn thân mình ngày thường luôn tươi cười bây giờ lại buồn bực.
Nhắc tới vấn đề này, Tiền Viện thở dài: "Tiểu Kiều, tớ muốn thẳng thắn nói với cậu một việc..."
"Chuyện gì vậy? Gì mà thần bí thế?"
Tiền Viện do dự vài phút đồng hồ mới nói: "Kỳ thực, tớ và Chu Viễn thư từ qua lại, gần đầy anh ấy thổ lộ với tớ..."
"Cậu và Chu Viễn?!"
Đỗ Kiều không dám tin trừng to hai mắt, cô hoàn toàn không nghĩ tới hai người nhìn như không liên quan tới nhau mà lại phát triển tới mức như thế này rồi?
"Vậy cậu tính như thế nào? Đồng ý với anh ta à?"