Cả căn nhà không chỉ được trang trí ấm cúng mà còn sạch sẽ gọn gàng, thậm chí cả việc trồng cây rau mỗi miếng đất cũng được lên kế hoạch trước.
Vì vậy, bất kể ai đến nhà cô, họ đều không thể kìm được mà nhìn thêm một lúc nữa. Thậm chí có một số người đã sửa lại sân nhà theo phong cách của cô.
Vào một ngày cuối tháng Năm, Tôn Chính Đông chủ động tìm đến Đỗ Kiều, hy vọng cô có thể giúp anh ta làm một bài báo cho tỉnh báo.
Thông minh như cô, Đỗ Kiều biết anh ta đang muốn trả ơn một cách gián tiếp, nhưng không suy nghĩ nhiều, cô từ chối, mặc dù cô rất muốn viết bài báo này, nhưng cô không muốn dùng lòng biết ơn để buộc người khác.
Tôn Chính Đông không còn cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ ý định trả ơn lần này, và một lần nữa hỏi về tình hình của Tần Thiệu Diên.
Đỗ Kiều đã hỏi ý kiến của chồng mình và khi anh đồng ý, cô mới đưa địa chỉ cho Tôn Chính Đông.
Còn sau đó hai người có gặp nhau hay không, cô cũng không đặc biệt tìm hiểu.
Khi thời tiết trên đảo trở nên ngày càng nóng, mùa bơi hàng năm cũng đã đến.
Bây giờ, hai đứa bé đã bảy tháng tuổi, học được cách ngồi và chơi đồ chơi.
Để cho chúng có một mùa hè mát mẻ, Đỗ Kiều đã đặt một cái bồn tắm lớn dưới giàn nho, dành riêng cho hai đứa bé ngồi trong đó chơi nước.
Đôi khi những đứa trẻ khác cũng đến với Bạch Vũ Hiên để chơi cùng Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường.
Nhưng trong những trường hợp như vậy, không cần Đỗ Kiều phải đến xem trẻ con, Hoắc Kiêu và Bạch Vũ Phàm sẽ quản lý tất cả các trẻ con.
Nhóc mũm mĩm chỉ mới hơn bốn tuổi, thấy các em bé đều đang chơi nước, cậu bé cũng muốn tham gia. Nhưng cậu bé biết mình là anh trai, không thể tranh chấp nước với các bé nên chỉ ngồi ngoan ngoãn ăn dưa hấu.
Tiểu Nãi Đường thấy cậu bé đang ăn thứ đỏ rực mắt, mở to hai mắt nhìn nửa ngày, thấy không có ai cho nên cô bé nhăn mặt. Bộ mặt nhỏ bé cứ như muốn nói: tại sao không cho cô bé ăn, cô bé còn chưa có gì cả?
Nhóc mũm mĩm cảm thấy hơi không thoải mái vì cô bé nhìn mình, chỉ có thể nhìn về phía Đỗ Kiều cầu giúp đỡ.
"Mẹ xinh đẹp, con có thể cho em ấy ăn dưa hấu được không? Chỉ một miếng nhỏ thôi, mẹ xem em ấy thật đáng thương!".
Trước khi Đỗ Kiều kịp trả lời, Hoắc Kiêu nắm lấy Tiểu Nãi Đường và bắt đầu dỗ dành cô bé: "Ngoan nào- em còn quá nhỏ để ăn dưa hấu, nếu không anh đưa em đi xem gà con thì sao?"
Tiểu Nãi Đường cái hiểu cái không nhìn cậu nhóc, tay nhỏ bé mạnh mẽ kéo mặt cậu nhóc, bất ngờ cười "haha".
Khi đó, Vượng Tử nhìn thấy em gái được ôm và cũng vươn ra hai cánh tay muốn ôm, chỉ thấy nhóc mũm mĩm ngồi nghiêm túc trước mặt mình, nghiêm túc nói: "Chúng ta là đàn ông! Không được ôm đâu! Và thường xuyên hạn chế ăn đường, nếu không sẽ trở nên rất béo!"
Trong khi đó, vẻ mặt Vượng Tử không hiểu gì nhìn anh cậu bé, trong miệng thổi bong bóng...
Ở gần đảo Lô Vĩ còn có những hòn đảo nhỏ khác, một trong số đó là đảo Bách Hoa. Đỗ Kiều biết đến vì tối qua trước khi đi ngủ, Tần Thiệu Diên đã mời cô đi chơi trên hòn đảo này.
Chỉ có họ, tạo nên thế giới riêng của hai người.
Hiện tại, hai bé đã hơn 7 tháng tuổi, không cần phải b.ú mẹ mỗi bữa, có thể ăn thêm chút thức ăn phụ. Đỗ Kiều không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Mỗi sáng sớm, có thuyền đi đến các hòn đảo khác, hai người mang theo một ít nước và thức ăn khô lên thuyền.