Trong trạng thái mơ hồ, cô không quên hỏi lại: "Tiểu Nãi Đường bây giờ bao nhiêu độ rồi? Đã hạ sốt chưa?"
Vừa rồi Tiểu Nãi Đường sốt lên 38. 8 độ, Tần Thiệu Diên đã cho cô bé uống thuốc hạ sốt, bây giờ lại đo thì chỉ còn 37. 5 độ. Anh nhẹ nhàng vén tóc của vợ ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Không sốt cao như trước nữa, em yên tâm ngủ đi."
Nghe vậy, Đỗ Kiều mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong căn phòng mờ ảo, Tần Thiệu Diên nhìn vợ mình nhíu mày ngủ, sau đó lại nhìn đến con gái vẫn còn sốt cao, trái tim nặng trĩu. Anh thay nước, lau người, đo nhiệt độ, mãi đến khi trời sáng mới nghỉ ngơi một lát...
Trong ba ngày tiếp theo, Đỗ Kiều đã xin nghỉ phép ở xưởng.
Ban ngày do cô và Dương Xuân Mai chăm sóc bé. Thấy Tiểu Nãi Đường vẫn còn sốt cao, Đỗ Kiều không khỏi nghi ngờ đây có phải là bệnh sởi không?
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, bé con liên tục sốt cao khiến cô không biết phải làm sao.
Nghe nói Tiểu Nãi Đường ốm, Hoắc Kiêu và Bạch Vũ Phàm sau khi tan học cũng đến giúp đỡ. Tiểu Nãi Đường thấy anh trai đến, hiếm hoi lộ ra nụ cười.
Chỉ trong một ngày, cô bé đã trở nên gầy gò, cằm nhọn, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác. Hoắc Kiêu đau lòng ôm lấy cô bé, cảm thấy trọng lượng nhẹ bẫng: "Chị Kiều, bệnh của em bé khi nào mới khỏi? Hay là chúng ta lại đưa em ấy đến bệnh viện?"
Bạch Vũ Phàm sờ lên bàn tay nóng hổi của cô bé, không lo lắng như Hoắc Kiêu lắm: "Không sao đâu, em trai tớ mới phát ban xong, đợi vài ngày nữa mấy cái bọc đỏ hiện hết ra là sẽ khỏi thôi."
Nhớ lại bộ dạng xấu xí của em trai mình lúc đó, Bạch Vũ Phàm không khỏi rùng mình. Lúc này, Tiểu Nãi Đường véo má Hoắc Kiêu, phát ra âm thanh "chacha"...
Hoắc Kiêu ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt không dám tin: "Chị Kiều, có phải em ấy đang gọi cháu là cha không?"
Đỗ Kiều cũng giật mình, cô nhìn con gái, cẩn thận hỏi: "Con gái, con vừa nói gì thế? Có thể nói lại một lần nữa không?"
Tiểu Nãi Đường cong khóe mắt, véo má Hoắc Kiêu, lại gọi "chacha", bộ dáng vui vẻ không giống như đang sốt.
Vào lúc này, Tần Thiệu Diên tan làm về nhà, đúng lúc chứng kiến cảnh đó...
Chứng kiến lần đầu tiên con gái gọi cha, nhưng lại gọi người khác, trái tim của người cha già này như vỡ vụn. Đỗ Kiều nhìn anh với ánh mắt đồng cảm, có chút không biết nói gì.
Lúc này, Hoắc Kiêu cảm thấy rất ngượng ngùng, cậu nhóc ôm chặt Tiểu Nãi Đường, giải thích với Tần Thiệu Diên: "Chú Tần, em gái không cố ý đâu."
Tần Thiệu Diên chỉ lạnh lùng nhìn Hoắc Kiêu một cái, rồi ôm lấy con gái từ trong vòng tay cậu nhóc. Tiểu Nãi Đường phát hiện người trước mắt thay đổi nhưng không khóc, vẫn một mặt tò mò gọi "chacha".
Thấy con gái không chỉ đặc biệt gọi ai đó là cha, trái tim Tần Thiệu Diên mới thấy dễ chịu một chút...
Đêm thứ hai vẫn khó khăn.
Đỗ Kiều muốn thức trắng, nhưng bị Tần Thiệu Diên từ chối. Với kinh nghiệm của đêm trước, đêm này trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Đỗ Kiều nằm trên giường không ngủ được, liền lén lút quan sát gương mặt của người đàn ông. Lông mày anh rất sắc sảo, ánh mắt thường rất lạnh lùng, môi mỏng luôn siết chặt.
Chính người đàn ông lạnh lùng này, lại có trái tim mềm mại nhất thế gian.
Được anh bảo vệ hết lòng hết dạ, cô và các con thật sự rất hạnh phúc.
Ánh trăng lọt qua cửa sổ rải rác khắp nơi, cô lặng lẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh, sau đó mới yên lòng chìm vào giấc ngủ.