Dương Xuân Mai đoán ông ta chính là cha của Tôn Chính Đông, trong khoảnh khắc không biết nên tiến lên chào hỏi hay không.
Lúc này, Tôn Phồn Sâm cũng đang do dự không biết có nên hỏi đối phương cứ nhìn mình một cách chăm chú như vậy có phải có việc gì không?
Sau một hồi suy nghĩ, Dương Xuân Mai vẫn quyết định đi về phía người đàn ông một cách lịch sự: "Ồ, chào ông."
"Ừ, chào bà." Tôn Phồn Sâm chỉnh lại kính gọng đen, có vẻ hơi bối rối.
"Ông... là cha của nhà thiết kế Tôn đúng không? Tôi là mẹ chồng của Tần Thiệu Diên." Đối với người lạ, Dương Xuân Mai không biết nên nói gì thêm, chỉ định chào hỏi rồi đi.
Nhưng khi người kia nghe thấy cô giới thiệu về mình, thái độ lập tức trở nên nhiệt tình hơn nhiều: " Đúng, tôi là cha của Chính Đông, thì ra bà là mẹ của bác sĩ Tần và đồng chí Đỗ, cảm ơn bà đã nuôi dạy nên những đứa trẻ tốt như vậy."
Dương Xuân Mai mỉm cười rạng rỡ khi được khen ngợi, không còn cảm thấy ngượng ngùng như lúc đầu: "Đâu có đâu, đồng chí Tôn Chính Đông cũng là người xuất sắc."
Bà vô tình nhìn thấy bảng vẽ bên cạnh ông ta, chưa kịp nhìn rõ đã khen ngợi: "Ông đang vẽ tranh à? Ông tài giỏi quá-"
Trên bảng vẽ là biển xanh và một người phụ nữ đang cúi xuống bãi biển màu vàng nhặt cua. Rõ ràng đó là bản thân mình? Dương Xuân Mai mở to mắt hơi hứng thú: "Ông vẽ tôi à? Vẽ đẹp thật đấy."
Trước mặt người phụ nữ mộc mạc này, Tôn Phồn Sâm nở nụ cười, gật đầu đồng ý: "Quả thực rất đẹp."
Ông ta hạ mắt xuống và hỏi: "À, tôi có thể hỏi làm sao bà biết được danh tính của tôi không?"
Trong thời gian sống trên đảo, ông ta thường không ra khỏi nhà, làm sao đối phương biết được mình? Điều này thật đáng ngạc nhiên.
Dương Xuân Mai cười tươi, chỉ vào bộ Tôn Trung Sơn trên người ông: "Bộ quần áo này là tôi may, tôi nhận ra."
Tôn Phồn Sâm ngạc nhiên nhíu mày, có cái nhìn mới mẻ về người phụ nữ này.
Chỉ vì bộ Tôn Trung Sơn này, ông ta rất thích...
———
Ở một nơi khác, thấy Dương Xuân Mai chưa trở về, Đỗ Kiều không khỏi lo lắng. Cô quan sát xung quanh, ngoài bãi biển mênh m.ô.n.g và đại dương, không thấy bóng dáng mẹ mình.
Đúng lúc đó, một nhóm hơn mười người lính đang chạy dọc theo bờ biển, Đỗ Kiều lập tức nhận ra người dẫn đầu họ – Tưởng Vệ.
Trong tình huống cấp bách, cô không thể không nhờ vả người khác.
Cô đứng dậy vẫy vẫy tay về phía hắn ta, gọi lớn: "Tưởng Vệ".
Tiếng gọi của cô khiến mười mấy người lính cùng lúc quay đầu lại, Tưởng Vệ cũng khẽ nhướng mày một cách khó nhận biết.
Hắn ta ra lệnh cho lính tiếp tục chạy, bản thân mình thì chạy về phía Đỗ Kiều: "Cô gọi tôi có việc gì?"
Từ sau lần gặp mặt vào đêm Giao thừa, hai người đã lâu không gặp nhau.
Đỗ Kiều không có thời gian để nói những lời khách sáo, cô chỉ về phía bãi biển không xa với vẻ mặt lo lắng: "Mẹ tôi vừa nãy còn ở đây bắt cua, nhưng bây giờ không biết đi đâu mất rồi, anh có thể giúp tôi tìm không? Hoặc là anh giúp tôi trông các con, tôi tự đi tìm cũng được!"
Trong "Vạn Lý Trường Thành" nhỏ bé này có bốn-năm đứa trẻ đang ngồi, hai đứa cháu của Tư lệnh Hoắc thì hắn ta nhận ra, còn ba đứa khác thì chưa từng gặp. Nhìn hai đứa nhỏ không đến một tuổi, Tưởng Vệ đoán chúng chắc là cặp song sinh của nhà Tần.
Khi ánh mắt lướt qua Tiểu Nãi Đường, một chiếc khăn quàng cổ quá quen thuộc khiến hắn ta sững sờ. Đó là chiếc khăn mà hắn ta và mẹ chọn tại bách hóa đại lâu ở Thượng Hải, sao lại đeo trên cổ đứa bé này?