Đạp xe lại gần mới nhìn rõ, có vẻ như nhà kế bên cô có người chuyển đến.
Kể từ khi Tiền Thục Phân trở về quê, ngôi nhà này đã luôn trống, sân vườn hoang vu, mùa hè năm nay còn mọc đầy cỏ dại.
Đỗ Kiều đi ngang qua nhà kế bên, không nhịn được tò mò liếc vào bên trong, ngoài vài người lính đang chuyển đồ, cô không thấy ai khác.
Hàng xóm xung quanh đứng ngoài sân cũng đang nhìn vào bên trong.
Thấy Dương Xuân Mai đang ôm Tiểu Nãi Đường đứng trong số đó, Đỗ Kiều liền xuống xe đạp, cười hỏi: "Mẹ đang nhìn cái gì thế? Vượng Tử đâu? Sao chỉ có hai bà cháu vậy?"
Thấy con gái trở về, Dương Xuân Mai mất hứng thú tiếp tục nhìn, bà đặt Tiểu Nãi Đường lên ghế sau xe đạp, cùng đi về phía trước, giải thích: "Thiệu Diên ở nhà trông Vượng Tử đấy, mẹ rảnh rỗi nên muốn ra ngoài xem xem hàng xóm mới của chúng ta trông như thế nào?"
"Vậy mẹ có thấy không?"
Dương Xuân Mai lắc đầu: "Hình như họ sẽ chuyển đến ở vào ngày mai. Nhưng mẹ nghe nói, người chuyển đến đây là một vị trung tá, mới trở về sau khi lập công, và còn nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi vốn là của đồng đội, đúng là người tốt từ tận tấm lòng! Sợ hai đứa trẻ không có ai chăm sóc, anh ấy còn đưa cha mẹ mình đến đơn vị. Chậc chậc, nếu nhân phẩm thực sự tốt đến thế, có hàng xóm như vậy, chúng ta có thể yên tâm một chút."
"Ừm, quả thực." Đỗ Kiều gật đầu đồng ý một cách tích cực.
Nhân vật như này rất giống với nam chính trong những câu chuyện niên đại mà cô đã đọc trong tương lai...
Có lòng nhân từ, yêu thương trẻ mồ côi.
"À, mẹ còn nghe nói vị trung tá đó còn độc thân, hình như họ Vương? Trước đây có khá nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy nhưng anh ấy đều không quan tâm, bây giờ nhận nuôi hai đứa trẻ, bỗng nhiên không ai hỏi han nữa."
"Họ Vương?" Đỗ Kiều không khỏi nghĩ đến câu chuyện vui về "hàng xóm Lão Vương", nếu để Tần Thiệu Diên biết về câu chuyện này, có lẽ mặt anh sẽ xanh lè mất?
Tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của anh, cô không nhịn được mà khẽ cười.
Vào ngày thứ Bảy tiếp theo, Đỗ Kiều ôm hai đứa trẻ ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Nghĩ đến việc sắp tới Tết Nguyên đán, cô muốn sau khi ăn sáng sẽ đến hợp tác xã xem có vải đẹp không để may quần áo cho mọi người trong nhà, sau đó mua thêm một ít len để đan một chiếc khăn cổ cho mỗi người.
Bữa sáng hôm nay là bánh nướng và cháo gạo lứt, Đỗ Kiều ăn liền mấy cái mới cảm thấy thỏa mãn: "Mẹ, món bánh mì nướng ngon thật, vừa giòn vừa thơm, là Thiệu Diên làm ạ?"
Dương Xuân Mai cũng ăn khá nhiều, bà ngẩng đầu lên than thở: "Ừ, Thiệu Diên nấu trước khi đi làm. Con nhìn đi, con ngủ đến giờ này, không thể nào dậy sớm một ngày nào đó để làm bữa sáng cho cậu ấy à?"
"..." Đỗ Kiều nhẹ nhàng chớp mắt một cái, vội vàng ôm Vượng Tử bên cạnh lên: "Tại chúng đấy, trời còn chưa sáng đã trườn vào chăn của con, vừa ấm vừa mềm, ôm rất thoải mái, khiến em chẳng muốn dậy một tí nào."
Vượng Tử nghe mẹ khen mình, liền cười toe toét. Dương Xuân Mai đang muốn nói thêm vài lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Đỗ Kiều vội vàng đứng dậy, ôm con trai đi mở cửa.
Bên ngoài là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, cười rộ híp cả mắt, trông rất hiền lành và tốt bụng.
Thấy người lạ mặt, Đỗ Kiều hỏi: "Thím tìm ai ạ?"