Gần đây họ và Dương Lôi vô tình gặp nhau có hơi thường xuyên...
Bữa ăn vốn dĩ đang diễn ra tốt đẹp, nhưng sau khi bị ba người này làm rối lên thì mọi người đều có phần mất hứng. Đỗ Kiều – để trả ơn lần giúp đỡ trước đó tại bãi biển, ngước mắt nhìn Tưởng Vệ và chủ động mời: "Anh muốn ở lại ăn cùng với chúng tôi không?"
Lời mời của cô khiến tâm trạng mọi người như bị kích động, nghĩ thầm: Đây là kẻ chọc tức người khác cộng với kẻ điên – Tưởng Vệ! Là kẻ thù của chồng cô! Làm sao có thể mời hắn ta ăn cùng được? Nếu hai người bắt đầu đánh nhau trên bàn ăn thì sao?
Nếu xảy ra xô xát vào dịp Tết, họ phải làm sao?
Tần Thiệu Diên bên cạnh giữ im lặng, không nói là mời cũng không phủ nhận. Tưởng Vệ nhìn mọi người, thực sự cầm lấy đũa: "Cảm ơn đồng chí Đỗ Kiều đã mời, vậy tôi không khách sáo nữa."
"Anh cảm ơn nhầm người rồi, đây là chồng tôi mời, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi." Đỗ Kiều tựa tay lên bàn, vẻ mặt tươi cười trông rất chân thành.
Tưởng Vệ ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên hối hận vì đã ngồi xuống ăn bữa này, càng hối hận vì lời nói vừa rồi.
Vì sao mình lại giả vờ lịch sự chứ? Kết quả lại bị cô gái này dắt mũi.
Dưới ánh mắt của mọi người, hắn ta siết chặt môi, quyết không nói lời cảm ơn với Tần Thiệu Diên!
Thấy sắc mặt Tưởng Vệ xấu như bị táo bón, Đỗ Kiều cười càng vui vẻ hơn. Tần Thiệu Diên cười nhẹ, ánh mắt dành cho cô tràn đầy tình cảm mềm mại.
Lúc này có người chọc ghẹo: "Tưởng Vệ, anh câm rồi à? Không phải định nói cảm ơn sao?"
Nếu lời "cảm ơn" này được nói ra, chắc chắn sẽ giống như là đang chủ động muốn làm lành, Tưởng Vệ liếc họ một cái, cuối cùng không ăn nổi bữa này: "Mọi người cứ ăn đi, tôi còn có việc."
Nói xong, hắn ta đứng dậy rời đi, không để mắt đến anh em nhà họ Dương một cái. Sau khi bị mất mặt như vậy, Dương Lôi kéo tay anh trai muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trong lòng càng ghi hận Tưởng Vệ.
Trước khi đến đây, cô ta không biết anh trai mình gọi đến để mai mối, vậy người đàn ông kia lấy cớ gì để xả giận lên người mình chứ?
Thấy em gái tỏ ra không vui, Dương Quang cảm thấy có lỗi, lơ đãng tránh ánh mắt và chào tạm biệt mọi người rồi cũng đi theo.
Sau khi họ rời đi, Cố Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai đó lại đem chuyện của nhà họ Dương ra bàn tán: "Mấy người có biết không? Nhà họ Dương gần đây đã xem xét không ít người đàn ông phù hợp để gả Dương Lôi đi, có vẻ như Tưởng Vệ là mục tiêu của họ, nhưng với tình hình vừa rồi, có lẽ giữa nhà Tưởng và nhà Dương không thành."
"Sao nhà họ lại gấp gáp thế?"
Khi câu hỏi này được đặt ra, mọi người đều tự nhiên nhìn về phía Cố Thành, điều này khiến anh ta tức giận: "Các người bị bệnh à? Chuyện này có liên quan gì đến tôi, tôi và cô ấy đã chia tay từ lâu rồi!"
Vu Mỹ Lệ nóng tính cuối cùng không kìm nén được nữa, giận dữ vung tay thoát khỏi Cố Thành: "Ai bảo anh từng yêu cô ấy, bị mọi người hỏi là xứng đáng!"
Sau khi nói xong, chị ta tức giận bước ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh ta nữa. Cố Thành bất lực, chỉ có thể đuổi theo để dỗ dành.
Trừ Tần Thiệu Diên và Đỗ Kiều, mọi người dường như đã quen với cảnh tượng này, tiếp tục ăn uống mà không để ý...