Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Mỹ Nhân Yêu Kiều

Chương 223

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Trên hòn đảo này không có trạm thu mua phế liệu, nếu muốn bán những thứ không dùng được để kiếm tiền, phải ngồi tàu hai giờ đến thành phố Kim Tây mới được.

Họ hoàn toàn có thể đi từng nhà thu gom phế liệu, sau đó bán lại ở thành phố Kim Tây để kiếm lời, cũng có thể biến phế liệu thành bảo vật, sau đó bán đi một cách lén lút.

Về cách biến phế liệu thành bảo vật, Đỗ Kiều sẽ dạy cho cậu nhóc.

Còn điều kiện cô đưa ra là: mỗi cuối tuần, Hoắc Kiêu phải đến nhà dạy các bé học, có tên là giáo dục sớm!

Bạch Vũ Phàm nghe xong lập tức thích thú, nhanh chóng giơ tay tỏ ý muốn tham gia. Và thế là, đội thu gom phế liệu hai người được thành lập!

Vốn khởi nghiệp của họ là trứng, dùng trứng đổi phế liệu, không ai có thể nói gì. Trứng do Đỗ Kiều cung cấp cho họ, nhưng cả hai phải viết giấy nợ, sau này phải trả lại.

Thường ngày, sau giờ học, hai cậu nhóc sẽ đi từng nhà thu gom phế liệu, đến cuối tuần lại biến thành giáo viên dạy học, dạy các bé học các kiến thức học thuật và nhận thức, cuộc sống trở nên vô cùng phong phú...

Rất nhanh, tin tức họ thu gom phế liệu gây ra một tiếng vang lớn trong toàn bộ khu nhà gia đình. Đặc biệt là Hoắc Kiêu, là cháu trai của ngài Tư lệnh, hành động này của cậu nhóc hoàn toàn không phù hợp với địa vị của mình.

Thím Hoắc nghe thấy tin đồn bên ngoài thì vội vã về nhà, muốn kể lại chuyện lớn này cho ngài Tư lệnh.

Hai người ngồi trong phòng khách, đối diện với vị tướng lĩnh này, thím Hoắc không khỏi cảm thấy e sợ, nhưng nghĩ đến việc mình sắp nói liên quan đến danh tiếng của nhà họ Hoắc, bà liền lấy lại dũng khí.

"Bác cả, bây giờ bên ngoài đều đang truyền tin Hoắc Kiêu đi thu gom phế liệu từng nhà từng hộ, ai nấy đều biết, chuyện này bác đã nghe nói chưa?"

Thực ra mọi động thái của Hoắc Kiêu, Hoắc Chính Lễ đều biết, ông ta gật đầu, không phủ nhận.

Điều này khiến thím Hoắc vô cùng giật mình, không nhịn được mà thốt lên: "Vậy sao bác không quản quản thằng bé? Nhà mình không thiếu ăn thiếu mặc, thằng bé làm vậy không phải là làm mất mặt bác sao?"

Chủ yếu là làm mất mặt hai vợ chồng bà ta. Họ mới đến, thằng nhóc này đã đi nhặt rác, người không biết còn tưởng họ hành hạ thằng bé đấy chứ?

Hoắc Chính Lễ nghe vậy, chỉ là nhìn bà ta một cách lạnh lùng, nói: "Chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả, hồi nhỏ tôi còn phải đi xin cơm ăn nữa là, lao động không phân biệt cao thấp, quý hay nghèo, chuyện này cô đừng lo nữa."

"..." Thím Hoắc nghe vậy, trong lòng chợt lạnh, vội vã biện hộ cho mình: "Cháu không phải là xem thường việc thu gom phế liệu, chỉ là lo lắng cho việc học của các cháu, nếu vì thế mà làm chậm trễ việc học thì sẽ rắc rối."

Hoắc Chính Lễ nhướng mày cười một cái, cười vì bị chọc tức: "Năm nay thằng bé mới chín tuổi đã nhảy lên lớp chín, cô nghĩ điều này có thể làm chậm trễ việc học của nó không? Hay là cô thực sự không nhớ thằng bé học lớp mấy?"

Thím Hoắc: "!!"

——–

Hai đứa trẻ thu gom phế liệu, bình thường mọi người không quá tính toán với chúng, chỉ cần lượng cân không chênh lệch quá nhiều, ai cũng sẵn lòng nhận trứng và bán phế liệu cho hai cậu nhóc.

Ngoài khu nhà ở gia đình, hai người còn đi đến các khu dân cư trên đảo, nơi nào có phế liệu, nơi đó có bóng dáng của họ.

Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Mỹ Nhân Yêu Kiều

Chương 223