Nghĩ đến việc đứa trẻ này là cháu của ngài Tư lệnh, trong lòng nảy ra ý định.
Trở về nhà từ trường học, Đỗ Kiều chuẩn bị cho nhóc mũm mĩm một chiếc túi xách màu xanh và các loại dụng cụ học tập. Vừa giúp cậu nhóc sắp xếp đồ đạc vừa nhắc nhở: "Ông nội và anh trai đi Bắc Kinh, lâu lắm mới về, nơi này sẽ là nhà của cháu. Nếu ở trường ai dám bắt nạt cháu, cứ nói với dì! Dì sẽ cùng với em trai và em gái đến giúp cháu báo thù! Được không?"
Nhóc mũm mĩm che bụng cười khúc khích, bất mãn trong lòng tan biến dần.
Ngày hôm sau, nhóc mũm mĩm mang theo chiếc cặp sách mới, được Đỗ Kiều đưa đến trường bằng xe đạp. Để để lại ấn tượng tốt với giáo viên, cô đặc biệt dạy cậu bé phải lễ phép khi gặp người.
Nhóc mũm mĩm được sắp xếp vào lớp mẫu giáo đầu tiên, khi Đỗ Kiều nhìn thấy giáo viên của cậu bé, cô đã ngẩn ra một chút. Đỗ Nguyệt Khê mỉm cười chào họ, thái độ với nhóc mũm mĩm rất ân cần: "Học sinh Hoắc Vũ, chào em- Cô là giáo viên của em, sau này em có thể gọi cô là cô Đỗ."
Nhóc mũm mĩm trước tiên liếc nhìn Đỗ Kiều, thấy cô gật đầu ra hiệu cho mình gọi, cậu nhóc mới cung kính gọi một tiếng: "Chào cô Đỗ."
Đoán rằng chị ta không dám làm gì cháu trai của ngài Tư lệnh, Đỗ Kiều giao nhóc mũm mĩm cho đối phương. Đến khi cô rời đi, nhóc mũm mĩm lúc đầu còn cười ngốc nghếch bỗng thu hồi nụ cười, im lặng bước vào lớp học.
Thấy vậy, Đỗ Nguyệt Khê nhẹ vỗ vai cậu nhóc, nhẹ nhàng hỏi: "Em sao vậy? Không muốn chia tay với dì Đỗ Kiều sao? Yên tâm đi, cô giáo là chị gái của dì ấy, sẽ đối xử tốt với em."
Nhóc mũm mĩm ngước đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn chị ta: "Cô nói dối! Cô không phải chị gái của dì ấy!"
Cậu bé chưa bao giờ thấy người này ở nhà của " mẹ đẹp"! Đồ nói dối!
"..." Đỗ Nguyệt Khê không ngờ đứa trẻ trông ngờ nghệch này lại khá thông minh, chị ta l.i.ế.m môi, biện hộ cho mình: "Cô thực sự là chị gái của dì ấy, em không thấy cô cũng là họ Đỗ sao?"
Nhưng nhóc mũm mĩm đã quyết định chị ta là một kẻ nói dối, hoàn toàn không tin: "Cô giáo, em ngồi chỗ nào? Em đã đứng đây rất lâu rồi, mệt lắm-"
Thấy thằng bé vẫn không tin mình mà còn xem nhẹ, Đỗ Nguyệt Khê tức giận chỉ vào vị trí ở hàng đầu tiên giữa lớp, nói: "Em ngồi đó đi, như vậy cô có thể chăm sóc em."
Nhóc mũm mĩm nhìn vị trí đó, không mấy hài lòng: "Cô giáo, em cao và béo như thế này, phải ngồi ở phía sau chứ? Ngồi phía trước sẽ chắn mất tầm nhìn của các bạn khác, cô không thể vì em dễ thương mà thiên vị."
Đỗ Nguyệt Khê nhìn nhóc mũm mĩm, đột nhiên có chút hối hận vì đã đưa nhóc quỷ sứ này vào lớp mình...
Cuối cùng, nhóc mũm mĩm đã được ngồi ở hàng ghế áp chót như mong muốn, xung quanh đều là bạn bè nhưng cậu bé không nói chuyện với ai cả!
Tối hôm đó, khi tan học, Đỗ Kiều đúng hẹn đến đón người, câu hỏi đầu tiên là về thái độ của Đỗ Nguyệt Khê đối với cậu bé.
Nhóc mũm mĩm ngẩng cao cằm, vỗ bụng mình một cách tự hào, nói: "Cháu đáng yêu như vậy, cô ấy tất nhiên thích cháu!"
Nghe cậu bé nói vậy, Đỗ Kiều mới hoàn toàn yên tâm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô chịu trách nhiệm tắm cho những đứa trẻ, trong khi nhóc mũm mĩm và Vượng Tử do Tần Thiệu Diên chăm sóc.