Tưởng Thừa ủ rũ, nhìn Đỗ Kiều như muốn tìm sự trợ giúp.
"..." Đỗ Kiều liếc cậu ta một cái, cho một ánh mắt an ủi, đồng thời bảo vệ cậu ta trước Tưởng Vệ: "Lần trước em trai anh cho tôi mượn nhiều sách lắm, tôi mời cậu ấy ăn lẩu là phải thôi, tôi còn định mời cả anh nữa đấy. Nhưng nhìn ý định của anh, có vẻ như không muốn tham gia?"
Để có thể ăn được lẩu dưa, Tưởng Thừa mạnh dạn ủng hộ: "Anh, anh đi với em đi! Em thực sự rất muốn ăn lẩu."
Cậu ta đã chán ngấy thức ăn ở căn tin quân đội, cuối cùng có cơ hội ăn một bữa ngon, cậu ta nhất định không thể từ bỏ!
Nhìn ánh mắt tha thiết của cậu em họ, cuối cùng Tưởng Vệ phải đồng ý. Vì nghĩ không thể ăn không của người khác, anh ta mua thêm một ít thịt và một số bánh ngọt làm quà cảm ơn.
Ngày nay, ăn lẩu dưa thường sử dụng loại nồi lẩu đồng kiểu cũ, việc chuẩn bị than trước khi nấu lẩu là một kỹ thuật đặc biệt. Sau khi đặt hết bắp cải vào hầm, Đỗ Kiều giao công việc kỹ thuật này cho Tưởng Vệ.
Khi Tần Thiệu Diên tan làm về nhà, anh thấy người đàn ông đó đang quỳ trong sân nhà mình đốt than, mặt lấm tấm tro bụi, trông có vẻ hơi luộm thuộm.
Thấy anh về, Tưởng Vệ bỏ than xuống, đứng dậy, chủ động nói chuyện với anh: "Cậu biết làm cái này không? Tôi không thắp được lửa."
Tần Thiệu Diên đi qua, nhìn một cái rồi chỉ trong vài giây đã thắp được lửa.
"Xin cảm ơn anh hôm nay đã giúp chúng tôi chuyển bắp cải."
Nghe lời cảm ơn, Tưởng Vệ lẩm bẩm một câu " không có gì".
Chỉ là chuyển một ít rau mà thôi, hắn ta nợ Đỗ Kiều một ân tình, có lẽ cả đời này không trả hết...
Họ nhìn nhau, lần này coi như là lần đầu tiên kể từ khi hai gia đình trở mặt, họ ngồi lại với nhau một cách bình tĩnh và thoải mái để trò chuyện.
Mùa đông, ăn một bữa lẩu nóng hổi không chỉ làm ấm cơ thể mà còn ấm cả lòng người. Mọi người ngồi quanh nồi lẩu, Đỗ Kiều phát cho mỗi người một chai nước ngọt.
Tưởng Thừa rất muốn uống rượu, nhưng chỉ mình cậu ta uống thì lại không hay, đành phải nhận lấy thức uống và tưởng tượng nó là rượu.
Các em nhỏ không ăn được dưa chua, Đỗ Kiều chuẩn bị mì mềm cho chúng.
Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường không biết dùng đũa, cần cô cho ăn từng chút một. Thấy các bé ăn ngon lành, cô không quên khen ngợi vài câu, khích lệ con trẻ không kén chọn.
Mỗi lần cho các con ăn, Tần Thiệu Diên sẽ chủ động chia sẻ công việc. Mọi người đều ăn lẩu, chỉ có cặp đôi này phải cho các con ăn no trước.
Cảnh tượng này trong mắt một "con chó độc thân", trong lòng khá là phức tạp.
Tưởng Thừa không hiểu chuyện, vẫn không quên chọc ghẹo: "Anh xem, gia đình bốn người kia thật ấm áp, anh phải nhanh chóng tìm một nửa của mình và kết hôn đi."
Tưởng Vệ quay đầu, lạnh lùng liếc cậu ta: "Ăn cơm mà vẫn nói được?"
Vẻ mặt này khá đáng sợ, Tưởng Thừa vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa: "Em nói thật mà, đợi thêm vài năm nữa mới kết hôn, đến lúc đó mấy đứa nhỏ có thể gọi anh là ông rồi."
"..."
Để không làm người khác lúng túng, Đỗ Kiều cố gắng nhịn cười, cô thấy Tưởng Thừa thực sự rất đặc biệt, cá tính tự do, cô thích.
Tưởng Vệ liếc qua gò má đỏ ửng của cô, lặng lẽ ăn mà không nói thêm gì, Tần Thiệu Diên quan sát tất cả, khẽ nhíu mày...