Cô hơi cúi người, tay cầm phấn màu, chăm chú vẽ bố cục, dáng vẻ nghiêm túc ấy thu hút nhiều người qua đường dừng lại xem.
Thậm chí cả những công nhân thường không mấy quan tâm đến bảng tin cũng dừng lại vài giây, muốn xem cô viết cái gì?
Khi bảng tin dần được lấp đầy bởi lời văn, họ mới biết rằng nó kể về hành động dũng cảm chữa cháy của Quan Vĩ Đông ở xưởng một.
Mặc dù Quan Vĩ Đông đã làm việc tốt, nhưng thứ anh ta cứu chữa không phải là tài sản của xưởng đóng tàu, vì vậy trước đó không mấy người trong xưởng biết rõ về sự việc này.
Qua bảng tin, cuối cùng họ đã hiểu được vụ hỏa hoạn ấy thực sự nguy hiểm, Quan Vĩ Đông vì chữa cháy mà bị thương, chuyện tình cảm thì không có kết quả. Mọi người vừa ngưỡng mộ vừa không khỏi lo lắng cho tương lai của anh ta. Vì vậy, số người tụ tập xung quanh Đỗ Kiều càng lúc càng đông...
Không xa Đỗ Kiều, có những nhân viên tuyên truyền khác đang cập nhật bảng tin, một số người thấy cô thu hút sự chú ý đến vậy, không khỏi nói nhỏ vài lời ghen ghét: "Đẹp là một lợi thế, viết bảng tin viết thôi mà vẫn có người muốn xem."
" Đúng thế, vì vậy dù chúng ta viết tốt đến mấy vẫn không bằng cái mặt của người ta."
"Phải đấy, cô ta mới đến đã có thể tự mình chịu trách nhiệm một khu vực bảng tin, có người thật sự quá thiên vị."
Giọng họ không to, nhưng lại đúng lúc bị Phó Dĩnh đến kiểm tra công việc nghe thấy. Bà ta nhíu mày, bước đến bên họ, hỏi: "Các cô vừa nói gì đấy? Làm xong hết việc rồi sao?"
Mọi người thấy bà ta đều lập tức im lặng, nhưng Phó Dĩnh không định để mọi chuyện trôi qua như vậy: "Nếu các cô có ý kiến gì về công việc này thì hãy nói ra, đừng có nói xấu sau lưng, cứ nói đi, đừng ngần ngại."
Cô gái nói lời ghen tỵ vừa nãy lấy hết can đảm của mình, nói một cách mỉa mai: "Chúng tôi đâu nói gì nhiều, chỉ là ghen tị với đồng chí Đỗ Kiều vì cô ấy xinh đẹp, có nhiều người muốn vây quanh cô ấy."
"Các cô nghĩ cô ấy nhận được sự chú ý là bởi vì cô ấy xinh đẹp?" Phó Dĩnh lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ vào bảng tin của Đỗ Kiều và nói: "Trong nhà máy chúng ta có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, các cô có nhìn thấy chữ cô ấy viết không? Đó mới thực sự là cái đẹp! Thay vì dành thời gian than phiền, tốt hơn hãy học hỏi những điểm mạnh của người khác, đồng thời suy nghĩ tại sao những thứ họ viết lại được yêu thích?"
Lúc này cô gái kia không nói được gì, bởi vì họ biết, Đỗ Kiều thực sự có tài năng nổi bật.
Phó Dĩnh nhìn họ im lặng, có chút thất vọng: "Người tài giỏi sẽ luôn tỏa sáng, thay vì quan tâm đến những chuyện vô bổ, không bằng cố gắng nâng cao trình độ bản thân. Cuối tháng này sẽ có một cuộc thi bảng tin, tôi hy vọng có thể thấy nỗ lực của các cô."
Hàng năm nhà máy đều tổ chức một lần thi, người chiến thắng sẽ được chuyển đến làm biên tập viên cho báo nhà máy, mọi người nghe tin này đều nghiêm túc chuẩn bị, hy vọng có thể nhân cơ hội này thăng tiến.
Đỗ Kiều biết được chuyện này qua Tiền Viện sau khi viết xong bảng tin. Trở thành biên tập viên của báo nhà máy có nghĩa là chính thức được nhận vào làm, lúc đó lương sẽ được nhân đôi.
Vì lợi ích tốt hơn, cô quyết định thử sức.
—
Trong khi đó, tại văn phòng bệnh viện, Tần Thiệu Diên nhìn chằm chằm vào phương pháp chế thuốc trên tay, rơi vào trạng thái suy tư.
Sau khi nghiên cứu, đây quả thực là một công thức có thể điều trị vết sẹo, nhưng cô vợ bé nhỏ của anh đã lấy được nó từ đâu?