"Cuối tuần này gặp mặt, tớ có thể nhờ dì Xuân Mai may giúp một chiếc áo sơ mi không? Kiểu dáng giống chiếc áo sơ mi hoa nhỏ màu xanh của cậu là được."
Vì nhà có mua máy may, chiếc áo sơ mi mà Đỗ Kiều mặc những ngày này là do Dương Xuân Mai mới may, mẫu mã do chính Đỗ Kiều thiết kế.
Chỉ là một việc nhỏ như thế, cô không chút do dự mà đồng ý: "Mẹ tớ còn may áo n.g.ự.c cho tớ nữa, cậu có muốn may một cái không?"
Trên đảo, vật liệu khan hiếm, áo n.g.ự.c là thứ xa xỉ, người khác chỉ mặc áo ba lỗ đi khắp nơi. Đỗ Kiều không thể chấp nhận được, đành tự tìm cách may.
May mắn là cô đã mua được vải cotton ở Thẩm Thành, có thể dùng để may áo ngực, không để chúng bị lãng phí.
Nghe thấy có chuyện tốt như vậy, mắt Tiền Viện sáng lên: "Kiểu gì? Cho tớ xem với! Hôm nay cậu có mặc nó không?"
Nói xong, cô ta bỏ đũa xuống muốn xem thử, nhưng làm sao Đỗ Kiều cho phép cô ta sờ soạng mình trong chốn công cộng?
Hai người cười đùa một hồi, cho đến khi tiếng chuông tan làm vang lên mới ăn xong bữa trưa...
Trong hai ngày tiếp theo, Đỗ Kiều tích cực tìm kiếm chủ đề, thậm chí sau giờ làm việc vẫn sẽ ở trong phòng đọc những tờ báo cũ của nhà máy đóng tàu.
Có thể nói, việc đọc báo cũ không phải là vô ích, nó thực sự đã giúp cô tìm được chủ đề mình muốn viết.
Khi cô đang chuẩn bị tổng hợp các tài liệu liên quan, bỗng nghe thấy một tiếng "cốp" lớn, không biết ai đã dùng viên đá ném vào cửa sổ sau nhà cô.
May mắn thay kính cửa sổ rất chắc chắn, nên cửa sổ không bị hỏng.
Nghĩ đến có thể là một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó làm ra chuyện này, Đỗ Kiều không khỏi tức giận. Cô bỏ tờ báo trong tay xuống, mở cửa sổ phía sau, vừa muốn la mắng thì thấy Hoắc Kiêu đang ngồi co ro trong góc với đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương.
Trong nháy mắt, cơn giận của cô tan biến.
So với sự ngốc nghếch đáng yêu của nhóc mập, cô càng thương xót sự ngoan ngoãn và chín chắn của đứa trẻ này.
"Em làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Hoắc Kiêu nhìn cô chằm chằm, trong lòng nghĩ: Giá mà chị ấy thật sự là mẹ mình thì tốt biết mấy...
Nếu đứa trẻ này tìm đến mình bằng cách này, chứng tỏ nó không muốn người khác biết. Nghĩ đến việc cửa sổ nhà mình không quá cao, Đỗ Kiều thò nửa người ra ngoài, sau đó cẩn thận bước chân qua, và cuối cùng nhìn về phía Hoắc Kiêu đang ngốc nghếch ngồi trong góc nói nhỏ: "Đừng di chuyển nhé, chị sắp nhảy xuống rồi, cẩn thận không va vào nhau!"
Nói xong, cô bật người lên và nhảy xuống. May mắn thân thể của cô còn trẻ, sức bật rất tốt, dù làm động tác nguy hiểm như vậy vẫn dễ dàng hoàn thành.
Hoắc Kiêu không ngờ cô sẽ nhảy qua cửa sổ, khuôn mặt nhỏ bé hoàn toàn ngớ ra. Đợi khi đối phương đến gần mới nhớ đến việc tránh ra.
Như thể đọc được suy nghĩ của cậu nhóc, Đỗ Kiều híp mắt cảnh cáo: "Bạn nhỏ Hoắc Kiêu, chị vì em mà nhảy cả qua cửa sổ, nếu em dám chạy, sau này chị sẽ không bao giờ quan tâm đến em nữa."
"Em không định chạy." Cơ thể của Hoắc Kiêu căng cứng, không dám di chuyển, tâm trạng u ám vừa rồi giảm đi hơn nửa theo hành động của cô.
Sau nhà Đỗ Kiều có một con đường nhỏ, đi qua khu rừng trực tiếp đến biển.
Cô chỉ về hướng đó, đề xuất: "Hay là chúng ta đi quanh biển một vòng, nhặt vài viên đá đẹp tặng cho Hoắc Vũ?"