Nghe thấy lời bảo đảm của cô giáo, cuối cùng có một cậu bé giơ tay: "Em sẽ nói, Hoắc Kiêu cắn em vì một lần em không cẩn thận chạm vào sách của cậu ấy, em đã xin lỗi, nhưng cậu ấy vẫn cắn em."
Thấy có người lên tiếng, hai cậu bé khác lần lượt nói rằng chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà đã bị cắn, mỗi người đều rất uất ức.
Sau khi hỏi xong, cô giáo Lý nhìn về phía Đỗ Kiều, ánh mắt như muốn nói – Cô thấy chưa? Cậu nhóc chỉ là một đứa trẻ thích cắn người.
Đỗ Kiều không để ý đến thái độ của bà ta, mà quay sang hỏi Hoắc Kiêu: "Cặp sách của con đâu? Đưa cho dì."
Hoắc Kiêu không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa chiếc cặp màu xanh quân sự cho cô, Đỗ Kiều nhận lấy cặp sách, tìm ra quyển sách của cậu nhóc, bắt đầu lật xem ngay trước mặt cô giáo và học sinh.
Càng lật cô càng tức giận, cuối cùng giơ một trang nào đó trước mặt cô giáo Lý.
"Cô xem này, dòng chữ trên đây chắc co nhận ra chứ? Đây chính là lời nói của bạn học kia, chỉ vì không cẩn thận chạm vào sách của cậu nhóc?"
Cô giáo Lý cầm lấy sách, khi thấy rõ từng chữ trên đó, sắc mặt lập tức biến đổi, tiếp tục lật thêm vài trang, những câu từ khó nghe đó càng khiến bà ta cảm thấy xấu hổ hơn. Mặc dù nhiều từ đã bị tẩy xóa, nhưng vết tích vẫn còn đó, giống như trái tim, dù đã được chữa lành nhưng vẫn còn sẹo.
"Dì của Hoắc Kiêu, tôi xin lỗi. Chuyện này tôi thực sự không biết..."
Nghĩ đến những tổn thương mà Hoắc Kiêu phải chịu khi nhìn thấy những lời đó, Đỗ Kiều chỉ muốn đánh bọn họ một trận.
Lúc này, cô đã tức giận tới cực điểm, nhìn cô giáo vô trách nhiệm này, thấy cực kỳ ngứa mắt: "Xin lỗi có ích gì? Đây chắc chắn không phải chuyện của ngày một ngày hai, chẳng lẽ cô thực sự không hề hay biết?"
Những từ như "tai họa","khắc cha khắc mẹ khắc ông bà", làm sao có thể nói với một đứa trẻ bảy tuổi?
Nhất là khi ông nội của cậu nhóc vừa mới thoát khỏi cửa tử, làm sao cậu nhóc này có thể đối diện với ông nội? Nhỡ đâu cậu nhóc thực sự tin những lời đó, cảm thấy mình là một người xui xẻo!
Mấy đứa trẻ bị Hoắc Kiêu cắn là đáng đời!
Cô giáo Lý biết mình không đúng, vội vã biện hộ cho bản thân: " Tôi thực sự không nhận ra, nếu biết là như vậy, làm sao tôi có thể nhìn Hoắc Kiêu bị bắt nạt chứ?"
Nói xong, bà ta nhìn về phía ba cậu bé kia, vẻ mặt đau khổ: "Đây là ai làm? Hay tất cả các em đều có phần? Sao các em có thể làm như vậy?"
Mấy đứa trẻ thấy tình hình không ổn, đều co rúm người không nói gì.
Từ khi cậu nhóc nhảy lớp này tới, chúng đã không ưa, sau đó còn giành lấy vị trí số một của lớp trưởng, càng khiến chúng ghét.
Bọn chúng chỉ muốn đuổi cậu nhóc đi, mỗi lần làm đều trốn tránh được sự chú ý của cô giáo, nhưng lần này lại không thành công...
Thấy chuông vào lớp sắp vang lên, Đỗ Kiều không định để cho những người này dễ dàng thoát tội, vì thế cô nắm tay Hoắc Kiêu, đưa ra lời đe dọa cuối cùng với cô giáo: "Ngoài việc viết những thứ này lên sách, chắc chắn các em còn làm những chuyện khác, tôi yêu cầu cô trong một ngày phải điều tra rõ ràng. Ngoài ra, tôi muốn hiệu trưởng phải đưa ra lời giải thích cho tôi, ngày mai tôi sẽ quay lại, nếu các người định bao che thì cứ đợi hậu quả đi."
Nói xong, cô dẫn Hoắc Kiêu ra khỏi lớp học.
Cô giáo Lý muốn đuổi theo nhưng lại không biết phải làm gì một khi đã đuổi kịp, đành vội vàng đi tìm hiệu trưởng để báo cáo sự việc.