Sáng ngày hôm sau, ta liền trở về Trần phủ.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy mẫu thân họ Trần la lên “Ối chà! Đây là ai thế này? Thì ra là công chúa à! Sao phu quân của mình vì ra mặt bảo vệ nàng ta mà bị đánh đến mức không thể xuống giường, vậy mà hôm sau nàng lại đi cả đêm không về” Mẫu thân họ Trần càng nói càng lớn tiếng, “Nếu ngươi có hai lòng, đừng có mà hại con trai ta! Ôi chao, nhà họ Trần này đã gây nghiệp chướng gì mà lại cưới một công chúa thế này chứ?” Vừa nói vừa cầm khăn tay lau nước mắt.
Cổng lớn còn chưa đóng, bá tánh gần đó nghe thấy tiếng động, đều bàn tán xôn xao.
“Gì cơ? Công chúa có hai lòng sao?”
“Bà mẹ chồng khóc thảm thiết như vậy, đừng nói là thật nhé!”
“Ta thấy, có khi công chúa không thích Trần Thị lang, nên cố ý làm vậy.”
“Cái này chưa chắc, theo ta thấy, chắc là công chúa ra ngoài du ngoạn mới hại Trần Thị lang bị thương, nàng ta không ra ngoài thì cũng sẽ không có chuyện gì.”
“ Đúng, ta cũng thấy vậy, Trần Thị lang thật sự là si tình mà!”
Bá tánh phụ họa theo.
Lòng ta không gợn sóng, dặn tỳ nữ bảo người giữ cổng đóng cửa lại, nhíu mày nói với mẫu thân nhà họ Trần: “Vốn dĩ một chuyện không lớn lại bị người làm ầm ĩ lên như vậy, cả kinh thành đều biết, đây là điều tốt cho phu quân sao?”
Mẫu thân họ Trần lúc này mới giật mình phản ứng lại, chủ yếu là thấy ta ra ngoài một đêm không về, lại không chăm sóc con trai nên bà ta tức giận. Miệng bà ta lẩm bẩm gì đó, cũng không nói nữa.
Ta quay người về viện của mình, thay y phục rồi đi xem Trần Mộng Thủy.
Vừa vào cửa đã thấy hắn đang ngồi trên giường đọc sách, ánh nắng rải khắp phòng, mấy vệt sáng chiếu lên người hắn, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ thanh nhàn, đúng là một người quân tử thực sự.
Không ai ngờ trên đời lại có người mặt thiện tâm ác như vậy.
Lòng ta ghê tởm, nhưng càng như vậy càng phải giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nở nụ cười tươi tắn, giọng điệu dịu dàng, “Phu quân hôm nay khá hơn chưa?”
Trần Mộng Thủy ngẩng đầu thấy ta, cong cong khóe mày đáp “Khá hơn nhiều rồi.”
Ta giải thích chuyện tối qua, “Phu quân, hôm qua thiếp nghe nói ở thành bắc có một đại phu rất nổi tiếng, muốn đi tìm đại phu để xem bệnh cho chàng, nào ngờ đại phu ra ngoài rồi, thời gian lại hơi muộn, chàng cũng biết đấy, quá muộn thì không an toàn, thiếp cũng không muốn lại gặp phải chuyện đêm đó nữa, nên mới ở tạm phủ Công chúa một đêm, sáng sớm nay đã trở về rồi, chàng sẽ không trách thiếp chứ?”
Ta đã sớm tìm được lý do để đối phó hắn.
“Không sao, ta biết trong lòng nàng có ta, tuyệt đối sẽ không như mẫu thân nói, chỉ là ta vẫn hy vọng có thể trong lúc dưỡng thương mỗi ngày nhìn thấy nàng, nàng có thể ở bên ta không?”
Trần Mộng Thủy nghiêm túc nhìn ta, trong mắt tràn đầy tình cảm mặn nồng.
“Được thôi! Vậy mỗi ngày thiếp sắc thuốc cho chàng, cùng chàng đọc sách, có được không?” Ta giả vờ vui vẻ.
“Được!” Trần Mộng Thủy mỉm cười, giọng điệu dịu dàng nhìn ta nói.
Ta mỉm cười nhìn đối diện với hắn, cả hai cùng cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy rùng mình.
Kể từ đó ta không còn ra khỏi phủ nữa, lời đồn cũng dần lắng xuống, ta mỗi ngày đều cùng Trần Mộng Thủy dưỡng thương.
Nhưng nửa tháng trôi qua, vết thương của Trần Mộng Thủy không hiểu sao vẫn không thuyên giảm, mẫu thân nhà họ Trần sốt ruột, ngày ngày đi chùa ngoài thành thắp hương.
Sau đó vài ngày, thức ăn trong nhà tỏa ra mùi vị quen thuộc, thật đúng là không thể kiềm chế được nữa!
Ta không lộ ra biểu cảm nào khác, chỉ đơn giản nói một tiếng thức ăn trong nhà khi nào lại thơm thế này!
Rồi liền cầm đũa ăn cơm, mẫu thân nhà họ Trần ở bên cạnh tim đập hụt một nhịp, không nói gì.
Sau bữa cơm, một tỳ nữ xa lạ bưng đến một bát canh, ta ngửi thấy mùi thuốc, ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì, sao lại có mùi thuốc vậy?”
Tỳ nữ cúi đầu khụy gối nói, “Đây là phương thuốc mới mà chủ quân mấy ngày nay đọc sách có được, nói là uống vào có thể hỗ trợ tiêu hóa, thông đường ruột, tốt cho sức khỏe, sai chúng nô tỳ nấu cho phu nhân một chén.”
“Mẫu thân không có sao?”
“Dạ có, vẫn đang nấu ạ.”
“Vậy chén này của ta cứ đưa cho mẫu thân trước đi, trên dưới có thứ tự, mẫu thân uống trước!”
Mẫu thân nhà họ Trần ở bên cạnh khóe mắt giật giật, bực bội nói: “Nói là cho ngươi uống, ta đâu có thiếu chén này.”
Ta hiểu rõ, không nói gì cầm bát lên uống.
Trở về phòng đóng cửa lại, ta liền đổ bát canh đó vào chậu hoa.
Tay chân ta lạnh buốt, phu quân và mẹ chồng ta vậy mà lại là những kẻ lòng lang dạ thú như vậy, thật sự khiến người ta phòng không kịp.
Đúng là hai người hợp mưu hại ta!