Mạnh Nhạc Anh?!
Nghe thấy cái tên này, An Thư Lạc lập tức giật mình, tỉnh táo hẳn.
Quả nhiên là cô ta!
An Thư Lạc đã âm thầm theo dõi Mạnh Nhạc Anh và Bạch Thiến Thiến bấy lâu, không ngờ bọn họ lại ủ mưu độc địa như vậy!
Giờ thì Mạnh Nhạc Anh đã hoàn toàn lộ mặt rồi!
Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến mọi người vừa bất ngờ vừa thấy có lý...
Mạnh Nhạc Anh lập tức phủ nhận!
Đối mặt với lời buộc tội của Bạch Thiến Thiến, Mạnh Nhạc Anh tỏ vẻ kinh ngạc tột độ: " Tôi đưa thuốc độc cho cô? Cô đang nói đùa đấy à? Tôi làm gì biết mấy thứ này!"
Cô ta vờ như mình bị oan ức: " Tôi chưa từng tiếp xúc với độc dược, làm sao có thể đưa cho cô được chứ?"
Rồi quay sang Bạch Thiến Thiến, đôi mắt rưng rưng ngập tràn ấm ức: "Thiến Thiến, sao cô có thể vu khống tôi như vậy?"
Thấy Mạnh Nhạc Anh chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm, Bạch Thiến Thiến phát điên: “Rõ ràng là cô đưa cho tôi! Là cô bày ra kế hoạch này, cũng chính cô đưa thuốc độc cho tôi! Vậy mà giờ cô lại chối bay biến sao?!"
"Thiến Thiến, cô đừng nói lung tung!"
Mạnh Nhạc Anh biến sắc, gương mặt lập tức trở nên nghiêm túc: " Tôi lấy đâu ra thuốc độc mà đưa cho cô?"
Bạch Thiến Thiến gào lên trong tuyệt vọng: "Chính là hôm qua! Chính cô đã đưa cho tôi trong một cửa hàng!"
Mạnh Nhạc Anh nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu đầy bất lực: "Thiến Thiến, đúng là hôm qua chúng ta có gặp nhau. Nhưng chỉ gặp thôi thì đâu có nghĩa là tôi đưa thuốc độc cho cô? Ai nhìn thấy? Cô có bằng chứng xác thực không?"
Bạch Thiến Thiến c.h.ế.t sững.
Đúng vậy! Cô ta đâu có bằng chứng gì chứ?!
Cuộc gặp gỡ của cô và Mạnh Nhạc Anh đều diễn ra trong bí mật.
Những gì họ bàn bạc là chuyện phạm pháp, làm sao có thể để người khác nghe thấy được? Vậy nên bây giờ, cô ta thực sự không có chứng cứ để chứng minh.
Thấy Bạch Thiến Thiến á khẩu không nói nên lời, Mạnh Nhạc Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước!
May mà cô ta đủ cẩn trọng!
Mạnh Nhạc Anh lại nhẹ giọng thở dài: "Hơn nữa, tôi và anh trai cô vẫn là bạn bè. Trước đây tôi còn cho anh ấy vay mấy chục vạn nữa đấy! Nếu anh ấy gặp chuyện không may, ai sẽ trả tiền cho tôi đây?"
Câu nói này khiến An Thư Lạc khẽ nhíu mày.
Mạnh Nhạc Anh lại chủ động nhắc đến chuyện cho Bạch Văn Kiến vay tiền? Quả nhiên là đã tính toán kỹ lưỡng cả rồi!
Bạch Thiến Thiến sững sờ, sau đó gào lên: "Cô hại tôi! Cô cũng bị anh tôi tống tiền! Cô không muốn bị anh ấy đòi tiền nữa nên mới nghĩ ra cách này!"
"Tống tiền?"
Mạnh Nhạc Anh khẽ nhíu mày, lập tức phủ nhận một cách dứt khoát: "Nói gì vậy? Tôi với anh ta có quan hệ tốt mà, sao lại dính dáng đến chuyện tống tiền?"
Bạch Thiến Thiến bấn loạn, hét lên lạc giọng: “Chính cô! Chính cô đã bày ra kế hoạch này!"
"Bạch Thiến Thiến!"
Mạnh Nhạc Anh lập tức lớn tiếng ngắt lời: "Cô cứ nói là tôi bày kế hoạch, nhưng chẳng lẽ cô không có chính kiến riêng sao? Tôi bảo cô làm gì là cô làm theo ngay à? Đây là g.i.ế.c người đấy! Sao cô không suy nghĩ kỹ càng?"
Bạch Thiến Thiến hoàn toàn cứng họng, không thể phản bác.
Nhìn màn kịch mà Mạnh Nhạc Anh đang diễn, An Thư Lạc nheo mắt đầy nghi hoặc.
Cô tin Bạch Thiến Thiến nói thật.
Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Mạnh Nhạc Anh!
Hơn nữa, rất có thể loại độc mà Bạch Văn Lãng trúng phải trước đây cũng đến từ cô ta!
Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của An Thư Lạc.
Bởi vì từ trước đến nay, Mạnh Nhạc Anh chưa từng thể hiện rằng mình có kiến thức về y thuật hay độc dược.
Nhưng vấn đề là...
Dù cô tin Bạch Thiến Thiến, nhưng cảnh sát muốn bắt người thì phải có chứng cứ cụ thể!
Mà nhìn dáng vẻ bình tĩnh đến đáng sợ của Mạnh Nhạc Anh, rõ ràng cô ta sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào!
Quả nhiên, sau khi thẩm vấn, cảnh sát không tìm được bất kỳ bằng chứng nào buộc tội Mạnh Nhạc Anh!