An Thư Lạc bình thản ngồi trên ghế sofa sang trọng, ánh mắt lướt qua quan sát toàn bộ căn biệt phủ nguy nga của nhà họ Lôi.
Căn biệt phủ này đã được truyền qua nhiều thế hệ, lúc xây dựng đã được đầu tư rất nhiều công sức và những vật liệu quý hiếm mà đến nay gần như không thể tìm thấy được nữa.
Dù trải qua bao thăng trầm của thời gian, nhà họ Lôi vẫn luôn nỗ lực bảo tồn, nhờ vậy mà căn biệt phủ mới có thể giữ nguyên được vẻ đẹp và sự uy nghi như ngày nay.
Chỉ những người thuộc trực hệ nhà họ Lôi mới được phép ở lại đây, còn các nhánh bên chỉ có thể về vào dịp lễ tết hoặc những sự kiện đặc biệt quan trọng.
Lôi Cảnh Uyên từ nhỏ đã được đào tạo để trở thành tinh anh, đến năm 15 tuổi đã được chọn làm một trong những người kế thừa.
Nhưng sức khỏe của anh nhanh chóng gặp vấn đề.
Gia tộc họ Lôi quá lớn mạnh, đâu chỉ có riêng anh là người thừa kế; chỉ những ai có năng lực vượt trội mới có thể đứng đầu.
Khi còn yếu ớt, Lôi Cảnh Uyên không mấy mặn mà với việc tranh giành quyền lực, những người khác nhân cơ hội này mà vươn lên mạnh mẽ.
Cho đến bây giờ, những kẻ dòm ngó vị trí chủ nhân nhà họ Lôi đã không còn là một con số ít.
Để tránh An Thư Lạc bị cuốn vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị của gia tộc mà không hề hay biết, Lôi Cảnh Uyên đã kể cho cô không ít chuyện về nhà họ Lôi. Nhưng cô lại không mấy hứng thú.
Dù sao cô cũng không phải người của nhà họ Lôi, biết quá nhiều chuyện đó để làm gì?
Nhưng anh nói cũng không sai — dù cô không có ý định gả vào nhà họ Lôi, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản những người khác coi cô là kẻ địch tiềm ẩn.
"Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng." Dù không chủ động tranh đấu, việc hiểu rõ đối phương vẫn giúp tránh được vô số phiền phức.
Nghĩ đến đó, An Thư Lạc khẽ thở dài, trong lòng thầm than: "Đây quả đúng là cái giá phải trả cho việc quá mê mẩn nhan sắc mà!"
Trách ai bây giờ, chỉ trách Lôi Cảnh Uyên lại quá đỗi cuốn hút. Nếu tìm được một người đàn ông nào khác tốt hơn, quyến rũ hơn, cô đã sớm dứt áo ra đi rồi!
Nhưng đáng tiếc thay, thế giới này nào phải đại lục Thiên Kỳ năm xưa. Người có khả năng tu luyện đã hiếm có khó tìm như lông phượng sừng lân, mà một người như Lôi Cảnh Uyên lại càng là của hiếm giữa ngàn vạn người. Hơn nữa— cô còn mắc chứng "nghiện" nhan sắc mãn tính!
Nếu chịu hạ thấp tiêu chuẩn một chút, có lẽ cô đã không phải bận tâm đến mức này. Nhưng lời sư tỷ dạy quả không sai, muốn có được bảo vật, ắt phải chấp nhận trả cái giá tương xứng.
Cho dù Lôi Cảnh Uyên không có được gia thế hiển hách như hiện tại, điều đó cũng chẳng có nghĩa là anh sẽ không gặp phiền phức. Ngược lại, nếu không sở hữu năng lực tự bảo vệ bản thân, nhan sắc trời ban ấy có thể sẽ trở thành một gánh nặng khôn lường. Nếu không, e rằng cô đã sớm trở thành công chúa phải chiến đấu với ác long để bảo vệ hoàng tử yếu ớt của mình rồi ấy chứ!
Thôi vậy, được và mất luôn song hành, đó mới là lẽ tự nhiên của tạo hóa.
An Thư Lạc dõi mắt nhìn quanh biệt phủ rộng lớn, suy nghĩ cứ thế lan man, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra— Nơi này mang đến cảm giác cứ như một viện bảo tàng cổ kính, thực sự không hợp gu cô chút nào! Cô vẫn chuộng những không gian ấm cúng, đậm hơi thở cuộc sống và con người hơn.
"Mỹ nhân, tôi ngồi đây được chứ?"
Một giọng nói đầy vẻ dầu mỡ bất chợt cắt ngang dòng tư duy của cô.
An Thư Lạc quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông lù lù không biết từ đâu đã ngồi phịch xuống bên cạnh. Dù lời nói là hỏi ý kiến, nhưng hành động lại không hề có chút kiêng dè nào.
Gã này vuốt ngược mái tóc bóng lộn, để lộ vầng trán và đỉnh đầu đều sáng loáng, tạo nên một cảnh tượng khiến người ta không khỏi bật cười. Khuôn mặt anh ta chỉ ở mức bình thường, với đôi mắt một mí híp tịt, mũi tẹt và miệng rộng— thế mà gã lại tự tin đến mức không tưởng, nhếch mép cười kiểu tự cho mình là phong lưu bậc nhất.
An Thư Lạc: "..."
Vị huynh đài này quả thực là tự tin đến mức thái quá rồi đấy?!
Gã đàn ông hoàn toàn chẳng hề nhận ra tia chán ghét ánh lên trong mắt cô, thậm chí còn tự tin vuốt vuốt mái tóc, cười nói: “Xin phép giới thiệu một chút, tôi là Vi Ngạc Hân, bố tôi là Vi Nham." Vẻ mặt tràn đầy tự hào của anh ta khiến khóe miệng An Thư Lạc khẽ giật giật.
Cô chưa từng nghe đến cái tên Vi Nham này bao giờ, nhưng đoán chắc ông ta hẳn phải là một nhân vật có m.á.u mặt nào đó, bằng không cái tên này đã chẳng tự tin đến mức lố bịch như thế.
Nhưng nhìn dáng vẻ của gã ta, xem ra đầu óc có vẻ không được minh mẫn cho lắm. Có lẽ đây chính là "sản phẩm lỗi" của một vị đại nhân vật nào đó chăng.