Sau khi uống xong ly rượu, An Thư Lạc nhận thấy sắc mặt những kẻ kia có chút biến sắc, cô không khỏi nhếch môi cười lạnh.
Giả vờ như không phát hiện ra điều gì, cô tiếp tục hòa mình vào đám đông, nhún nhảy và vui đùa hết mình.
Một lúc sau, lại có kẻ mang đến cho cô một ly rượu khác: "Nào, uống tiếp đi!"
Cô giả vờ không suy nghĩ nhiều, tiếp tục uống cạn.
Sau vài ly rượu, cô bắt đầu ôm lấy đầu, dáng vẻ lảo đảo như sắp ngã quỵ.
Cô tách mình khỏi đám đông, tìm một góc khuất yên tĩnh để ngồi xuống. "Cô không sao chứ?" Một người đàn ông bước đến, hỏi thăm đầy vẻ quan tâm.
" Tôi không sao." An Thư Lạc lắc đầu, nhưng gã đàn ông vẫn không rời đi, tiếp tục gặng hỏi: "Trông cô không ổn lắm, chắc cô uống nhiều rồi phải không? Hay để tôi đưa cô đi nghỉ ngơi nhé?"
"Không cần." An Thư Lạc lập tức từ chối: “ Tôi tự mình lo được.”
Dù nói vậy, nhưng sắc mặt cô vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi, như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
"Cô thật sự không ổn chút nào đâu. Để tôi đưa cô lên phòng nghỉ đi, ở đây ồn ào quá."
"Không cần, thật sự không cần!"
"Không sao đâu, tôi rất rành rẽ chỗ này, trên lầu có phòng trống, để tôi giúp cô..."
Vừa nói, gã vừa đưa tay ra định đỡ cô đứng dậy.
An Thư Lạc khẽ nhíu mày, lập tức gạt phắt tay gã ra: " Tôi đã bảo không cần!"
Gã đàn ông lập tức trở nên ngang ngược, giữ chặt lấy tay cô, kéo cô về phía mình.
"Buông ra..."
"Thả cô ấy ra!"
Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.
An Thư Lạc và gã đàn ông đều quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao ráo xuất hiện trước mặt họ.
Khi nhìn rõ gương mặt anh ta, trong lòng An Thư Lạc khẽ nhếch mép cười lạnh. Lại là anh ta? Người đến chính là Lôi Cảnh Giang.
Lôi Cảnh Giang lúc này đã trầm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào gã đàn ông kia. Anh nhanh chóng sải bước tới, kéo An Thư Lạc vào lòng rồi buông một câu lạnh nhạt: "Cô ấy là bạn tôi, tôi sẽ tự chăm sóc cô ấy."
Thấy hai người đều là người gốc Hoa, gã đàn ông kia bực tức lầm bầm vài câu, nhưng cuối cùng vẫn ấm ức bỏ đi.
Sau khi gã đi rồi, Lôi Cảnh Giang cúi đầu nhìn An Thư Lạc, lúc này gương mặt ửng đỏ, dáng vẻ chếnh choáng: "An tiểu thư, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi nhé."
An Thư Lạc ngước nhìn anh ta, đôi mắt lờ đờ vì men rượu: "Anh... sao anh cũng ở đây?" Cô uống quá nhiều nên giọng nói có chút lắp bắp.
Lôi Cảnh Giang cười, ánh mắt càng thêm thâm sâu: " Tôi được mời đến dự tiệc, không ngờ lại trùng hợp gặp cô ở đây."
"Thật... thật là trùng hợp!" An Thư Lạc say mèm gật đầu.
" Đúng là rất trùng hợp." Lôi Cảnh Giang mỉm cười, sau đó dìu cô: "Cô uống say rồi, nghỉ ngơi một lát đi, ở đây đông người thế này rất nguy hiểm."
An Thư Lạc ngoan ngoãn để anh ta dìu bước, bước chân loạng choạng.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã bước vào trong biệt thự, đi thẳng lên lầu trên.
Nhìn cách Lôi Cảnh Giang dẫn đường mà không hề do dự, có thể thấy anh ta rất rành rẽ nơi này.
An Thư Lạc lặng lẽ đi theo anh ta, bước đi có chút lảo đảo.
Nhanh chóng, họ bước vào một căn phòng trên lầu.
An Thư Lạc loạng choạng tiến đến giường lớn, lập tức ngả mình xuống, ôm lấy chiếc gối, chuẩn bị ngủ ngay.
Nhìn thân hình quyến rũ của cô, cùng vòng eo thon gọn lộ ra dưới lớp váy, ánh mắt Lôi Cảnh Giang chợt tối sầm lại, ẩn chứa dục vọng. Anh ta ngồi xuống mép giường, không rời mắt khỏi cô.
An Thư Lạc cựa quậy trên giường, đôi mắt ngây dại vì men say, không vui đẩy anh ta ra: "Tránh ra, tôi muốn ngủ!" Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại bắt đầu gỡ cúc áo, khẽ nhíu mày khó chịu: “Nóng quá…
Nhìn bộ dạng của cô lúc này, nụ cười trên môi Lôi Cảnh Giang càng thêm sâu.
Anh ta vươn tay ra, giọng nói trầm thấp: "Để tôi giúp em."