An Thư Lạc mở mắt, vươn vai một cái thật sảng khoái, cả người tỉnh táo, sảng khoái hẳn lên, nhẹ nhõm thở phào một hơi dài.
Sau đó, cô phát hiện xung quanh có một rừng ánh mắt oán hờn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ngạc nhiên: “Sao thế? Mọi người nhìn tôi làm gì?”
Emily thực sự không thể nào cười nổi, cô nghiến răng ken két, nói: “Cô quên hết chuyện tối qua rồi sao?”
An Thư Lạc ngây thơ chớp mắt: “Chuyện gì cơ ạ?”
Cô lẩm bẩm suy nghĩ, rồi như bừng tỉnh: “À, tôi nhớ ra rồi! Tối qua tôi uống rượu! Sau đó… Sau đó thì tôi quên rồi. Đã xảy ra chuyện gì à?”
Chưa đợi Emily trả lời, cô đã tự lẩm bẩm: “Không đúng… Tửu lượng của tôi thuộc hàng 'đô' lắm mà! Bình thường tôi uống cả chục chai rượu vẫn tỉnh bơ…”
Nói rồi, cô nhìn thẳng vào Emily, ngơ ngác hỏi: “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Đối diện với đôi mắt trong veo cùng câu hỏi đầy vẻ tò mò ấy, ngọn lửa giận dữ trong lòng Emily lập tức nguội lạnh.
Phải rồi!
Bình thường An Thư Lạc uống rất tốt, nhưng tối qua mới uống một chút đã gục. Bọn họ có thể nói gì đây? Chẳng lẽ lại thừa nhận là đã bỏ thuốc vào rượu của cô, nên cô mới say nhanh đến vậy?
Emily làm sao dám hé răng nửa lời về chuyện này!
Nhưng nghĩ đến hậu quả của tối qua, Emily chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c mình càng quặn thắt hơn.
Tối qua, sau khi An Thư Lạc quậy phá tan nát cả bữa tiệc, Emily với tư cách chủ nhà chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, tiễn khách ra về một cách khéo léo và nhã nhặn nhất có thể.
Cuối cùng, trong nhà chỉ còn lại một vài người và một An Thư Lạc đang ngủ say sưa trên sofa.
Nhìn cô ngủ ngon lành, Emily lại càng tức điên lên. Không thể báo cảnh sát thì thôi, nhưng tuyệt đối không thể để yên như thế được!
Vì vậy, cô ta ra lệnh kéo An Thư Lạc khỏi sofa, định kéo cô ném xuống sàn cho hả dạ.
Nhưng không ai ngờ được …
An Thư Lạc ngủ nhưng không hề dễ chọc vào!
Bất kể ai đến gần, chỉ cần đụng nhẹ vào người cô, ngay lập tức sẽ bị cô tung một cú đá văng ra ngoài!
Một cú đá dứt khoát, nhanh như chớp và vô cùng tàn nhẫn!
Mấy người xông lên đều bị đá bay, toàn thân đau nhức, nằm rên rỉ trên sàn.
Còn cô thì sao? Đạp người xong, liền chép miệng cái tách, ôm gối cuộn tròn, tiếp tục ngủ ngon lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Trong khi đó, những kẻ bị đá bay thì…
Kẻ tức đến nội thương, kẻ bị đá đến nội thương!
Ai nấy đều suy sụp tinh thần!
Cứ tưởng thế là xong, nhưng đến nửa đêm, khi mọi người vừa chợp mắt, An Thư Lạc lại đột nhiên bật dậy như xác sống!
Sau đó, lại phá nhà thêm một lần nữa!
Lần trước, cô chỉ lật bàn ghế.
Lần này, cô đập hẳn đồ trang trí và nội thất trong nhà!
Mọi người hoảng hồn bật dậy, nhưng vẫn như lần trước, không ai cản nổi cô!
Bất cứ ai dám xông lên cản cô đều bị cô đá cho tơi bời!
Đập phá chán chê, cô lại thản nhiên nằm vật xuống, tiếp tục say giấc nồng như thể không hề có chuyện gì.
Nhìn căn biệt thự tan hoang như vừa bị bão càn quét, Emily suýt chút nữa ngất xỉu vì quá tức giận!
Nhưng nhìn sang An Thư Lạc…
Cô vẫn ngủ say như một đứa trẻ ngoan ngoãn!
Emily tức đến mức đầu óc quay cuồng.
Bây giờ, An Thư Lạc tỉnh dậy, nhưng lại chẳng nhớ gì, còn ngơ ngác hỏi han, sao Emily có thể không tức điên lên chứ?!
An Thư Lạc nhìn quanh, cuối cùng bị cảnh tượng xung quanh dọa sợ: “Trời đất quỷ thần ơi! Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Có trộm đột nhập vào nhà ư?!”
“PHẢI ĐẤY, TRỘM VÀO ĐẤY!”
Emily nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy oán hận, như muốn phóng ra tia lửa thiêu cháy cô.
Căn nhà này to lớn đến thế, sửa sang lại chắc chắn sẽ tốn cả một gia tài!
An Thư Lạc há hốc mồm: “Trời ơi! Vậy mọi người có báo cảnh sát chưa?! Cảnh sát nói sao?”
Emily hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn giận đang sôi sục, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được mà gào lên: “CHÍNH CÔ LÀ KẺ GÂY RA CHUYỆN NÀY!!!”