Hứa Vân Kiều vừa ra tay đã khiến tất cả mọi người sững sờ.
Ai cũng biết cô ấy mạnh mẽ, nhưng không ai ngờ rằng, đến nước này rồi mà cô ấy vẫn dám hành động một cách quyết liệt như vậy!
"Hứa Vân Kiều, dừng tay lại cho tôi!"
Hứa Vân Hạc – con trai trưởng của nhánh ba nhà họ Hứa – sắc mặt sa sầm, bước lên trước, nghiêm nghị trừng mắt nhìn Hứa Vân Kiều: "Bây giờ ông nội còn đang cấp cứu, vậy mà cô lại đến đây gây rối, đây là cách cô quan tâm ông nội sao?!"
Hứa Vân Hạc dựa vào đạo lý để chỉ trích Hứa Vân Kiều, dáng vẻ như muốn uy h.i.ế.p cô ấy. Nhưng Hứa Vân Kiều hoàn toàn không quan tâm.
Cô ấy lại tiến lên, tung thêm một cú đ.ấ.m khác: "Đây chính là cách các người quan tâm ông nội sao?!"
Cơ thể ông nội vốn rất khỏe mạnh, dù sao ông cũng là người luyện võ, bình thường không có bệnh gì nghiêm trọng. Vậy mà đột nhiên lại phải cấp cứu, trong khi chị em cô lại suýt nữa gặp chuyện. Nếu bảo không có âm mưu gì, cô thà làm kẻ ngốc còn hơn!
Hứa Vân Hạc vội vàng lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới né được nắm đ.ấ.m của cô, nhưng vẫn bị luồng sức mạnh làm cho mặt mày tái mét.
Cô hoàn toàn không hề nương tay chút nào! Đây là muốn đánh c.h.ế.t người sao?
Khốn kiếp! Đợi đến khi ông nội qua đời, anh ta nhất định sẽ không tha cho cô!
Hứa Vân Kiều không biết Hứa Vân Hạc đang nghĩ gì, cũng chẳng thèm bận tâm. Cô nhấc chân, đạp mạnh một cái khiến anh ta văng ra một bên: “Tránh đường!"
Hứa Vân Hạc không kịp đề phòng, bụng bị đá trúng, anh ta hét lên đau đớn, lảo đảo lùi lại, suýt chút nữa thì nghẹt thở.
"Hứa Vân Kiều!"
Chú ba cô – Hứa Phi Dương – giận dữ giơ tay, quát: "Mày dám đánh cả anh mày ư?!"
Hứa Vân Kiều lập tức quay đầu, ánh mắt sắc như dao: "Chú ba, chú có muốn tôi tẩn cho một trận luôn không?”
Bị cô trừng mắt, Hứa Phi Dương giật mình lùi lại mấy bước, cơn giận trên mặt như quả bóng bị xì hơi, mất hết khí thế ban nãy.
"Hứa Vân Kiều!" Vợ của Hứa Phi Dương – Lâm Quyên Nhi – hét lên the thé.
Trong khi đó, chú hai Hứa Phi Cương và vợ là Hồ Hồng Liên cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, vẫy tay gọi đám người hầu trong nhà: "Bắt nó lại cho tôi!"
“ Tôi xem ai dám!"
Hứa Vân Kiều quát lớn, giật lấy một cây gậy từ tay một người, vung lên chỉ vào bọn họ, ánh mắt hung hãn: “Ai dám xông lên đây? Nhìn rõ thân phận của mình đi, đừng để bị đánh rồi còn không biết phải tìm ai mà khóc!"
Đám người hầu nhìn nhau, bất giác lùi lại vài bước, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Đúng vậy, đây là chuyện nội bộ nhà họ Hứa, bọn họ là người ngoài, xen vào làm gì?
Chẳng được lợi lộc gì mà cuối cùng lại bị đánh một trận, tiền nhiều cũng không bù nổi!
Quan trọng nhất là, ai mà không biết Hứa Vân Kiều mạnh mẽ và tàn nhẫn ra sao. Cô nói là làm, nếu bọn họ dám xông lên, hậu quả hoàn toàn không thể lường trước!
Nghĩ đến đây, bọn họ lập tức chùn bước. "Lên hết cho tôi!"
Nhìn thấy đám người hầu nhát gan như vậy, Hứa Phi Cương tức giận đến mức mặt trắng bệch: "Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
"Khốn kiếp!"
Hứa Vân Kiều không muốn lãng phí thời gian với bọn họ, lập tức vung gậy quật thẳng vào vai Hứa Phi Cương: "Ông tưởng tôi không dám đánh thật đấy à?!"
"Aaa——!"
Hứa Phi Cương cảm thấy vai như bị đánh gãy, hét lên thảm thiết.
"Ông xã!" Hồ Hồng Liên lao tới, nhưng cũng bị một cú đạp ngã lăn xuống đất, ôm bụng rên rỉ.
Hứa Vân Kiều không phí thêm lời nào, nhanh chóng hạ gục hết những kẻ cản đường.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Cô ra tay mạnh đến vậy ư?!
Đây chính là người thân của cô đấy! Trong số đó còn có cả trưởng bối!
Nhưng Hứa Vân Kiều chẳng hề bận tâm đến cảm xúc của họ. Sau khi dọn dẹp xong, cô liền dẫn An Thư Lạc xông thẳng vào trong!