Đại Lão ốm yếu và thiên kim giả gây bão toàn cầu

Chương 237

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Những người như Hứa Vân Hạc, do không đứng quá gần, nên may mắn tránh được tai ương. Bọn họ kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi chân gần như nhũn ra.

Nhưng đến nước này rồi, bọn họ tuyệt đối không thể lùi bước nữa!

Xông lên!

Khi bọn họ còn đang loay hoay do dự, phía sau chợt vang lên tiếng động—một nhóm người ùa vào.

Họ quay đầu lại, lập tức biến sắc, sau đó hét lên: "Chú George, mọi người đến rồi! Mau lên! Hứa Vân Kiều phát điên rồi, cô ta dám bắt cóc ông nội!"

Những người mới đến là học viên và quản lý của võ quán, cũng chính là các đệ tử thân cận của ông cụ.

Bọn họ ai nấy đều sở hữu thể trạng vạm vỡ, thân hình cao lớn, trông cực kỳ uy mãnh.

Tất nhiên, sức mạnh của họ cũng không phải dạng vừa, đều là cao thủ cận chiến.

Mặc dù không thể so được với Hứa Vân Kiều, nhưng họ là những người được đào tạo bài bản, nhiều người cùng hợp sức lại, hoàn toàn có thể chế ngự cô ta.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Người đàn ông có vóc dáng thấp bé hơn cả, đang đứng đầu, nhíu mày hỏi dồn.

Người đàn ông này tên là George, là chủ quản kiêm sư phụ của võ quán, có quan hệ rất tốt với Hứa Vân Kiều – một mối quan hệ được xây dựng bằng những trận đấu tay đôi. Hứa Vân Kiều sở hữu thực lực mạnh mẽ, trong giới võ quán cô ấy thậm chí được coi như một sư phụ trẻ tuổi. Dù tuổi còn trẻ, nhưng nhờ vào bản lĩnh mà cô ấy đã giành được sự nể trọng và ủng hộ tuyệt đối của tất cả mọi người.

Những người này đều đam mê võ thuật phương Đông và công nhận rằng ai có nắm đ.ấ.m mạnh thì người đó có tiếng nói. Vì vậy, họ vô cùng kính trọng Hứa Vân Kiều.

Nhưng người mà họ tôn kính nhất vẫn là ông cụ, bởi ông cụ là vị sáng lập ra võ quán này.

Nếu Hứa Vân Kiều có bất hòa với ông cụ, họ sẽ nghiêng về phía ông cụ.

Trước đó, khi nghe tin ông cụ xảy ra chuyện không may, cả nhóm đã tức tốc chạy đến.

Không ngờ khi đến nơi, lại phải đối mặt với cảnh tượng đối đầu căng thẳng như thế này.

Nghe nói Hứa Vân Kiều bắt cóc ông cụ, ai nấy đều biến sắc.

"Nói xằng bậy!" Hứa Vân Kiều giận dữ quát lên: "Rõ ràng là các người đã hãm hại ông nội! Các người còn hối lộ bác sĩ, bọn họ cố tình không chịu chữa trị cho ông nội!"

Lời này khiến sắc mặt của đám người Hứa Vân Hạc biến sắc rõ rệt, nhưng khi nhìn thấy ánh nhìn đầy nghi vấn của George và những người khác, bọn họ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, điều chỉnh thái độ.

"Nói bậy! Rõ ràng cô ta đã đuổi tất cả bác sĩ ra ngoài! Bọn tôi chỉ muốn cứu ông nội, chính cô mới là kẻ muốn sát hại ông!"

Hứa Vân Hiên cũng tỏ vẻ nghiêm trọng, giọng điệu đầy trách cứ: "Vân Kiều, mau tránh ra, ông nội vẫn đang ở trong đó!"

" Đúng vậy! Chính cô đã đuổi tất cả bác sĩ đi rồi, ông cụ vẫn còn ở trong đó, chẳng lẽ cô muốn sát hại ông cụ sao?!"

Hứa Phi Dương chật vật bò dậy từ dưới đất, dù tay chân vẫn còn run lẩy bẩy nhưng lại gắng sức nói lớn, giọng vang dội.

Mọi người đều đổ dồn mọi trách nhiệm lên Hứa Vân Kiều, khiến George và những người khác càng thêm hoang mang, bối rối.

Mặc dù họ chưa tường tận mọi chuyện, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là sự an nguy của ông cụ.

"Carly, tránh ra mau! Chúng tôi phải vào xem tình hình của ông cụ!" George yêu cầu, giọng quả quyết. (George gọi Hứa Vân Kiều bằng tên tiếng Anh của cô là Carly.)

Nhưng trước khi An Thư Lạc thoát khỏi nguy hiểm, Hứa Vân Kiều kiên quyết không lùi bước!

"Bên trong đã có bác sĩ chuyên môn đang xử lý, không đến lượt các người nhúng tay vào!" Cô ấy đứng sừng sững, vững như bàn thạch, không mảy may nhúc nhích.

"Bác sĩ nào cơ?! Cô muốn sát hại ông nội để chiếm đoạt tài sản đúng không?!"

Hứa Vân Hiên chửi đổng lên, sau đó quay sang khẩn cầu George: "Chú George, xin hãy cứu lấy ông nội!"

George tuy chưa tường tận mọi chuyện, nhưng cứu ông cụ vẫn là ưu tiên hàng đầu.

"Carly, không thể chần chừ thêm nữa, tránh ra ngay!" "Không! Tuyệt đối không ai được phép vào!" Hứa Vân Kiều kiên quyết chắn ngang lối cửa.

"Cô—!" George tức giận đến đỏ mặt tía tai, nghẹn họng không nói nên lời.

Những người phía sau cũng nhao nhao lên, có người còn bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về ý đồ của Hứa Vân Kiều, liệu cô có thật sự muốn hãm hại ông cụ không.

Không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt, như báo hiệu một cuộc xung đột không thể tránh khỏi sắp bùng phát.

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm ấm nhưng lại đầy uy lực và sự trầm ổn vang lên:

"Tất cả dừng tay cho tôi!"

Đại Lão ốm yếu và thiên kim giả gây bão toàn cầu

Chương 237