Sau khi hai tỷ muội gặp lại, tâm trạng của cả hai ngay lập tức trở nên khác hẳn.
An Thư Lạc định thông báo cho Mạc Quân Nhan và Cố Thiên Trì về việc tìm thấy Hứa Vân Kiều, nhưng cô ấy lại ngăn lại: "Đừng nói gì vội, lần sau khi gặp mặt chị sẽ cho họ một bất ngờ lớn!"
An Thư Lạc nhìn chị, không nói gì, chỉ hỏi: "Chị chắc chắn đó là 'bất ngờ' chứ không phải 'hết hồn' đó nha?"
"Đương nhiên!" Hứa Vân Kiều đắc ý: "Em không tin chị à?"
An Thư Lạc khẽ nhún vai.
Cô có thể nói là không tin sao? Tuy nhiên, cô cũng không kiên quyết phản đối nữa.
Trái lại, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hôm qua vất vả cả ngày, từ chiều đến giờ, cô đã tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Dù là đối phó với đám người mưu mô đó, hay vội vã giúp ông cụ giải độc, tất cả đều là những việc cực kỳ hao tổn sức lực và tinh thần.
Chính vì vậy, cô chẳng nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy mới phát hiện điện thoại của mình hết pin.
Cắm sạc và mở máy lên, cô suýt chút nữa giật mình thon thót.
Có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ! Cuộc gọi gần nhất chỉ mới cách đây nửa tiếng!
Và không ai khác, tất cả đều là cuộc gọi từ Lôi Cảnh Uyên!
An Thư Lạc khẽ vỗ trán, vội vàng gọi lại cho anh ngay.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng anh tràn đầy lo lắng và căng thẳng: "Em sao rồi? Em có làm sao không? Sao không nghe điện thoại hả?"
Một loạt câu hỏi dồn dập khiến An Thư Lạc phải đưa điện thoại ra xa một chút, chờ anh bình tĩnh lại rồi mới trả lời: "Anh yên tâm đi, em không sao đâu. Chỉ là mệt quá, điện thoại hết pin nên em quên sạc thôi."
"Mệt quá?" Lôi Cảnh Uyên tinh ý nắm bắt từ khóa. "Tại sao lại mệt? Em làm gì mà mệt đến mức quên cả sạc điện thoại vậy?” Phải nói là Lôi Cảnh Uyên hiểu rất rõ thể lực của An Thư Lạc.
Sau khi tìm được cách điều khiển dương khí trong cơ thể, thể lực của anh đã tăng lên một cách đáng kinh ngạc.
Trước đây, anh chỉ đi vài trăm mét là đã thở dốc, nhưng bây giờ, anh có thể đi cả một ngày trời mà không hề hụt hơi.
Thể lực của An Thư Lạc và anh gần như tương đương, vì vậy hai người phối hợp rất ăn ý và ăn khớp. Có thể nói, thể lực của An Thư Lạc chỉ kém anh một chút.
Điều đó có nghĩa là, với thể lực của An Thư Lạc, dù thức trắng đêm cô cũng không cần lo lắng về việc thiếu sức, càng không thể mệt đến mức quên sạc điện thoại.
Vì vậy, chắc chắn hôm qua cô đã sử dụng linh lực, nếu không thì không thể mệt đến độ này!
Vậy rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô phải sử dụng linh lực?
Tối qua, Lôi Cảnh Uyên nhìn đồng hồ, gọi điện cho An Thư Lạc, nhưng mãi không liên lạc được. Anh đã sai người đến tận chỗ ở của cô tìm nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Ngay lúc này, anh bắt đầu thực sự lo lắng.
Anh sốt ruột gọi điện cho cô, đồng thời điều động người đi tìm. Tuy nhiên, anh chỉ nhận được tin An Thư Lạc đã lên một chiếc xe rồi biến mất không dấu vết. Cảm giác bất an lập tức xâm chiếm lấy anh. Với năng lực của An Thư Lạc, anh không quá lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng lỡ như tình hình trở nên phức tạp hơn thì sao? Suốt cả đêm, Lôi Cảnh Uyên đứng ngồi không yên. Nếu khoảng cách giữa nước A và Hoa Quốc không quá xa xôi, có lẽ anh đã lập tức bay tới đó rồi. Nếu An Thư Lạc không gọi điện lại cho anh đúng lúc, có lẽ anh đã bất chấp tất cả mà tự mình đi tìm.
"Quả thật tối qua em gặp chút rắc rối."
Nhận thấy sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt Lôi Cảnh Uyên, An Thư Lạc không khỏi xúc động. Cô thuật lại tỉ mỉ những gì đã xảy ra đêm qua: "Tối qua em bị một đám người bắt cóc, nhưng đã hạ gục họ rồi. Khi đang định quay về thì vô tình gặp được Nhị sư tỷ! Chị ấy có chút chuyện cần giúp, nên em đã ra tay. Sau đó thì mệt quá, ngủ thiếp đi lúc nào không hay."