Joel quả không hổ danh là một cao thủ tình trường dày dạn, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc và biểu cảm, tiếp tục nhìn An Thư Lạc với ánh mắt si tình: "Trước đây là vì anh chưa gặp được em, nên mới luôn trôi nổi vô định, lang thang không bến đỗ. Giờ gặp được em, anh mới hiểu thế nào là duyên phận đã an bài!"
Câu nói ấy khiến An Thư Lạc nhíu mày — Sến sẩm quá mức! Mà còn dẻo quẹo như rót mật vào tai!
"Duyên phận đã an bài?"
" Đúng vậy!" Joel lập tức gật đầu, gương mặt điển trai tràn đầy si tình: "Có em rồi, không ai khác có thể khiến trái tim anh rung động nữa!" "Ồ, vậy xin lỗi, tôi không thích kiểu người như anh.” An Thư Lạc từ chối thẳng thừng, không hề nể nang.
"Tại sao?" Joel sốc nặng: "Anh có chỗ nào chưa tốt sao?"
"Ừ." An Thư Lạc không chút khách sáo gật đầu, thẳng thừng không nể nang: "Visual đã không bằng, tài năng lại càng kém xa bạn trai tôi một bậc. Thế nên, tôi không thích anh."
Biểu cảm của Joel lập tức thay đổi: "Bạn trai em? Em có bạn trai?"
"Thấy chưa." An Thư Lạc nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Anh đến cả chuyện tôi có bạn trai hay không cũng không biết, vậy mà lại nói tôi là định mệnh của anh à?"
Gương mặt Joel biến đổi không ngừng, nhưng vẫn cố chấp: "Anh không quan tâm! Dù em có bạn trai, anh cũng không để ý!"
" Nhưng tôi để ý." An Thư Lạc xua tay: "Bạn trai tôi vô cùng tuyệt vời, tôi chưa có ý định 'cắm sừng' bạn trai mình đâu."
Thấy Joel còn định nói thêm, cô lắc đầu: "Một thời gian nữa tôi sẽ về Hoa Quốc, đến lúc đó anh chẳng lẽ sẽ theo tôi về đó sống à?"
Vẻ hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt Joel, anh ta không ngờ An Thư Lạc lại cứng rắn như vậy!
Anh ta cứ nghĩ mình ngỏ lời tỏ tình, An Thư Lạc chắc chắn sẽ vui.
Con gái được một người đàn ông ưu tú theo đuổi, dù không nhận lời cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc chứ?
Không ngờ, An Thư Lạc lại có thể lạnh lùng đến thế!
Joel hoàn toàn bối rối, không biết phải làm sao.
An Thư Lạc không cho anh ta cơ hội tiếp tục dây dưa, sải bước rời đi không hề ngoảnh lại.
"Chờ đã... á!"
Joel theo phản xạ định đưa tay kéo An Thư Lạc lại, nhưng chưa kịp bất cứ ai phản ứng, đã bị An Thư Lạc nhanh như chớp nắm lấy tay, sau một cú xoay người chóng mặt, cả người đã ngã phịch xuống đất, lưng đập thẳng xuống sàn.
An Thư Lạc còn đạp một chân lên n.g.ự.c anh ta, gương mặt lạnh tanh: “Anh làm gì đấy?"
Joel choáng váng, người xung quanh cũng há hốc miệng kinh ngạc.
WTF! Phản ứng gì mà nhanh đến mức khó tin! Ngay cả mấy người vệ sĩ đi theo cũng ngẩn ra.
Họ được Hứa Vân Kiêu cử đến bảo vệ An Thư Lạc, nhưng không hề biết cô lại lợi hại đến mức này!
Cô như thế này thì cần gì vệ sĩ nữa chứ?!
Đúng là trò đùa!
An Thư Lạc là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, cô dời chân ra khỏi n.g.ự.c Joel, mặt có chút ngại ngùng: "Xin lỗi, phản xạ có điều kiện thôi."
Chưa đợi Joel đứng dậy, cô đã lầm bầm: "Có chuyện thì nói bằng miệng, động tay động chân rất nguy hiểm đấy."
Joel vẫn nằm dưới đất, nghi ngờ cả nhân sinh. Nghe xong câu đó của cô, càng thêm hoang mang.
Nguy hiểm thật...
Người nguy hiểm là anh ta mới đúng!
Cảm giác như xương cốt đều sắp rời ra tới nơi rồi!
An Thư Lạc đáng sợ vậy sao?!
Khoảnh khắc đó, Joel hoàn toàn câm nín.
An Thư Lạc nhún vai, ánh mắt quét qua đám đông: “ Tôi có làm gì đâu, rõ ràng là anh ta động tay trước, tôi chỉ đang tự vệ thôi mà."
Mọi người nhìn cô, miễn cưỡng gật đầu xác nhận.
"Lạc Lạc."
Khi mọi người vẫn còn đang ngỡ ngàng, Lôi Cảnh Uyên bất ngờ xuất hiện.
Nghe thấy giọng anh, đôi mắt An Thư Lạc lập tức bừng sáng, cô không chần chừ chạy ngay đến bên anh.
Lôi Cảnh Uyên ôm cô vào lòng, sau đó nhìn những người xung quanh, mỉm cười lịch sự: "Chào mọi người, tôi là bạn trai của An, mọi người có thể gọi tôi là Lôi."
(Hết chương)